Tuổi thơ con lớn lên chỉ có mẹ duy nhất là người thân. Từ hồi tiểu học, con luôn bị bạn bè trêu chọc là đứa không cha, có một người mẹ đơn thân. Tâm hồn non nớt của con lúc đó chỉ biết khóc và giận mẹ. Con không hiểu được cái nhìn xót xa, những giọt nước mắt khi mẹ mỗi lần nghe con hỏi: “Ba đâu?”.
Hai mẹ con mình sống trong một căn phòng trọ tồi tàn, mẹ đi rửa chén thuê, phụ quán ăn để kiếm tiền nuôi con ăn học. Lớn lên một chút con mới nghe những người hàng xóm kể về mẹ. Họ nói rằng ba bỏ mẹ con mình để đi theo một người đàn bà khác. Ông bà ngoại mất sớm, mẹ chẳng còn ai nương dựa. Họ bảo rằng, mẹ cực khổ từ nhỏ, cưới chồng chưa biết hạnh phúc là gì đã bị phản bội. Nhưng rồi, mẹ gạt nước mắt, gồng mình lên vì con.
Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ của con. Mỗi khi con ngồi học bài thì mẹ nấu cơm, nhặt rau rồi thỉnh thoảng im lặng mỉm cười nghe tiếng con học. Bài toán lớp 5 mẹ không giải được vì mẹ bảo ngày xưa mẹ chưa học hết tiểu học, mẹ quên hết rồi. Mẹ bảo con ráng học, để mai mốt không cực khổ như mẹ. Dù có làm nghề gì, mệt mỏi ra sao thì cũng sẽ cho con ăn học tới nơi tới chốn.
Hồi con học lớp 5, thỉnh thoảng cũng đi ăn sinh nhật bạn. Con luôn nói với mẹ rằng tại sao các bạn khác sinh nhật đều có bánh kem, bánh kẹo đầy bàn mà con không có gì cả? Con khờ dại không biết rằng mỗi ngày mẹ phụ quán, rửa chén thuê chỉ được một món tiền rất nhỏ đủ lo ăn uống cho hai mẹ con trong ngày.
Rồi sinh nhật con đến, mẹ đạp xe mua cho con một cái bánh kem thật đẹp. Con vui vẻ, hồ hởi thổi nến và cắt bánh mà không biết rằng để có tiền mua bánh cho con rất nhiều ngày sau đó mẹ phải ăn mì tôm trừ bữa. Vì niềm vui bé nhỏ của con, để con không có cảm giác thua kém bạn bè mẹ chẳng ngại cực nhọc.
Con lớn dần lên, mối lo toan, bận tâm về con cũng lớn dần trong mẹ. Ngoài tiền học chính còn học thêm, học ngoại ngữ… Mẹ đều bảo rằng con cứ yên tâm mà lo học, mọi thứ đã có mẹ lo. Mẹ nhận việc về nhà làm ban đêm. Khi con lên giường ngủ mẹ vẫn miệt mài ngồi làm. Những đồng tiền làm được mẹ lo ăn uống, học hành cho con. Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi nào con thấy mẹ mua một bộ quần áo, đôi dép mới. Bữa cơm nghèo nàn của mình, mẹ cũng nhường miếng ngon cho con.
Bây giờ con đủ trưởng thành để hiểu sự vất vả, khổ cực của mẹ khi nuôi con một mình. Con đủ lớn để hiểu sự hy sinh của mẹ lớn lao như thế nào. Mẹ từ chối những người đàn ông đến với mẹ. Cả cuộc đời mẹ lấy con làm lẽ sống cho mình. Mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là người cha vĩ đại của con. Ngày con tốt nghiệp đại học, đã thấy mẹ khóc rất nhiều vì hạnh phúc. Con cảm ơn mẹ và con tự hào vì có một người mẹ đơn thân vĩ đại!
Medonthan