Thời gian trôi qua thật nhanh ấy con nhỉ?
Mới đây thôi mà cũng gần thôi nôi con rồi! Tháng 11 năm 2015, mẹ mang thai con. Cái khoảng thời gian 31 tuần mẹ bọc con trong cái màng mỏng nằm trong ổ bụng to tướng kia, chưa 1 lần nào mẹ không rơi nước mắt.
- Hi vọng một ngày nào đó, hạnh phúc rồi lại mỉm cười với tôi.
- Tôi tin trên đời này tồn tại luật nhân quả
- Đã một lần tổn thương nên tôi sợ sẽ phải chia ly lần nữa
Có lúc tưởng chừng như vô ích nhưng rồi có lúc cũng có ích lợi đấy. Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều vì tương lai mẹ còn dang dở, vì cái khao khát được sống của con. Năm ấy mẹ mới chớm bước vào cái gọi là trưởng thành, ở tuổi 18, đang học đại học năm nhất. Nhưng mẹ phải hy sinh tương lai sự nghiệp, hy sinh hạnh phúc của 1 người phụ nữ là 1 lần trong đời được lên xe hoa. Mặc cho người đời phán xét, chê cười, để bây giờ mẹ đã có được con.
Mẹ xin lỗi đã không giữ được con lâu hơn trong bụng mẹ. Lúc con được 31 tuần mới 1,5kg, mẹ đã sinh con ra mà không nghe được tiếng khóc của con. Vừa sinh ra mẹ chưa hề được bếcon, mớm cho con những giọt sữa non mà phải xa nhau rồi. Lúc ấy mẹ nằm bệnh viện huyện, con được đưa đi bệnh viện đa khoa tỉnh để nằm lồng kính vì sức khỏe con yếu lại nhẹ cân.
Hai ngày xa con mẹ ăn không muốn ăn, không ngủ được. Mẹ đãng trí rút điện thoại gọi cho người cha đã ruồng bỏ con, chưa 1 lần chăm sóc mẹ lúc mang thai, hay mua cho 1 bịch cháo khi mẹ thèm. Mẹ đã nài nỉ anh ta đến chăm sóc con vì mẹ nghĩ con cần có cha hoặc mẹ bên cạnh những lúc ấy thì con sẽ không cảm thấy cô đơn.
Nhưng rồi, nực cười thay, những lời nói của mẹ vô ích. Bởi người ta bây giờ đã quay lại với người tình cũ từ khi biết mẹ mang thai con rồi. Mẹ ngốc quá vì đã để người ta biết con sinh ra trong hoàn cảnh phải nằm lồng kính, như vậy chỉ khiến bọn họ cười thêm thôi!
Thế rồi mẹ khỏe lại và được vào với con mà vẫn không được nhìn con, không được nằm bên con. Năm ngày sau con chuyển qua phòng Kangaroo thì mẹ mới được gặp con lần đầu, được bên con, được nắm tay con, cho con ăn sữa mẹ. Được nhìn con khóc, mẹ hạnh phúc chưa từng thấy trong suốt 19 năm cuộc đời. Sau 20 ngày nằm bệnh viện, về nhà ngoại cảm thấy thoải mái biết nhường nào. Không phải chen chúc với cái giường bệnh 2 mẹ 2 con không có chỗ, ngủ không được thoải mái kia.
Mãi cho tới nay được 9 tháng rồi, 9 tháng qua ai cũng hỏi về cha con nhưng mẹ toàn phớt lờ đi vì mẹ chẳng cần phải trả lời và cũng không muốn nhắc tới. Và sau này cũng không cho phép con được nhắc tới người vô tâm đã bỏ rơi con. Mẹ còn nhớ như in câu :” Phá đi…không thì tao không còn liên quan gì tới con “
Cám ơn! Mẹ phải cảm ơn câu nói đó vì đã chỉ cho mẹ trở thành 1 người mạnh mẽ chứ không phải 1 người đàn bà dựa vào 1 người đàn ông VÔ TÂM. Người mà có thể nhẫn tâm giết 1 sinh linh nhỏ bé trong khi đó chính là máu mủ của dòng họ nhà mình.
cfs: #Phương_Uyên