Mình năm nay 32 tuổi. Mình và chồng mình hiện tại yêu nhau hơn một năm và cũng mới cưới gần được một tháng. Tụi mình có con với nhau cũng được 7 th rồi. Vì gia đình anh phản đối vì mình là người kém may mắn .
- Hạnh phúc đó ngắn ngủi chẳng tày gang
- Em sợ sinh con rồi không nuôi nổi con
- Nên vứt bỏ hay chịu đựng vì con và lựa chọn nào tốt ?!
Mình bị tai nạn lúc học lớp 8 và hỏng một bên mắt, sau bao nhiêu khó khăn vất vả thì cuối cùng cũng tổ chức cưới. Khi mình về làm dâu mình cũng nín nhịn mọi thứ dù mẹ chồng không bằng lòng nói này nọ. Lúc nào đầu óc mình cũng căng thẳng , mình cũng chỉ nghĩ còn có chồng bên cạnh. Mọi chuyện chưa đâu thì 1 hôm đi chơi về chị gái mình nhắn tin bầu bì càng ngày càng to phải giữ gin , có gì phải siêu âm ngay.
Khi đó chồng mình cầm máy không hiểu đọc kiểu gì. Quay sang hỏi mình em đi siêu âm về à . Mình đang nghĩ ngợi không biết chị gái mình nói gì mà chồng hỏi vậy. Mình im lặng chưa trả lời. Vậy là chồng mình túm tóc tát mình, mỗi lần hỏi có đi siêu âm không là 1 tát. Mình khi đó không thể trả lời nổi mình cứ im lặng vì không thể tin nổi chồng mình lại có thể tát vợ như thế. Và mình không trả lời để coi chồng xử xử đến mức nào . Vậy là cứ tát liên hồi như để hả giận, mẹ và em chồng ở 1 bên im lặng nhìn. Xong mình đòi đi ngay trong đêm. Chồng mình ôm lại không cho đi.
Đến sớm mai mình xếp toàn bộ đồ , mình nấu ăn dọn mời chồng mời mẹ ăn. Rồi mình chào mẹ con đi làm, đến chiều chồng mình vô phòng cũng không hỏi vợ ra sao mà chỉ hỏi có về nhà không. Mình bảo là không vậy là chồng mình về. Đêm có nhắn tin cho mình là loại vợ mất nết dám bỏ nhà ra đi. Sau đó hai ngày gọi cho mình là ly hôn và anh nói trước là anh không bao giờ xin lỗi. Và anh sẽ có trách nhiệm với con lo cho con còn em anh không còn tôn trọng và yêu thương được. Rồi chồng mình nói đủ kiểu trên đời sau ni lấy ai như thế nào .
Hôm qua chồng bảo vào đưa mình đi siêu âm xem con ra sao . Mình đi nghĩ vợ chồng mới cưới thôi mình cũng cố nhún nhượng xin lỗi chồng và nói chồng chở về nhà. Nhưng chồng mình nhất quyết bảo không bao giờ. Đại ý là mày tự đi thì tự về quỳ mà xin lỗi với cả mẹ. Còn giờ chồng chỉ nghĩ đến con. Theo các mẹ mình giờ nên làm thế nào ? Mình buồn và mất phương hướng vì dựa vào chồng mà chồng lại như vậy. Theo các mẹ mình có nên quay về và chịu đựng hay cứ sống vậy nuôi con.
Cfsmedonthan