Mình là mẹ của 3 đứa trẻ .Bé lớn 4 tuổi bé nhỏ 14 tháng và mình đang mang bầu . Mình đang sống cùng 2 con và chồng ( chồng 2). Mình đã 1 lần đổ vỡ hôn nhân.. và bây giờ mình lại đang rơi vào hoàn cảnh thật sự khổ tâm. Mình lấy chồng đầu trong sự chấp thuận của cha mẹ 2 bên và đã có thời gian tìm hiểu 4 năm.
- Không người phụ nữ nào muốn nuôi con một mình
- Bạn trai tuyệt tình khi biết tôi có thai
- Tôi hối hận vì đã quá tin anh
Thời gian đầu thật hạnh phúc, khi mang bầu đến tháng thứ 7 thì mình về quê sinh con vì minh lấy chồng xa. Vợ chồng vẫn thương nhau. Nhưng có lẽ vì xa vợ nên anh mới vấp ngã. Ban đầu chỉ là nói chuyện tâm sự với cô gái đó. Anh vẫn đối xử rất tốt với mình. Thời điểm mình sinh con anh vẫn về chăm sóc mẹ con mình rất chu đáo, mình không phát hiện ra điều gì lạ cả. Con được 2 tháng thì anh bay về đón mẹ con mình vào lại thành phố, moi chuyện bắt đầu từ đây.
Về với nhà chồng mình được đánh giá là rất siêng năng và nấu ăn ngon. Từ khi mình về đó mình dường như là tâm điểm của gia đình. Điều này càng lúc càng khiến mẹ chồng khó chịu và ra mặt hờn trách, vì nhà chồng mình không có con gái. Tính bà không ác không xấu chỉ là bà buồn vì cảm thấy bị chia sẻ tình cảm. Dần dần bà ghét mình và mâu thuẫn diễn ra thường xuyên khiến chồng mình chán nản. Đỉnh điểm là khi con tròn 8 tháng lúc này con bị bệnh và phải nằm viện thì mình phát hiện ra chồng ngoại tình là cô gái ấy. 11h đêm mình gia đình cho chồng từ bệnh viện thì cô ấy nghe điện thoại và báo anh ngủ rồi khi nào anh dậy cô nhắn lại. Mình như rơi xuống vực thẳm. Ôm con mà nước mắt lăn dài. Mình không nhắc lại những mâu thuẩn cũng như nhưng chuyện đã xảy ra nhưng rốt cuc thì mình đã li hôn khi con tròn 10 tháng và mình bị trầm cảm và gia đình đã đến nhà chồng đón mình về.
Trước khi li hôn mình đã sống ở nhà chồng lặng lẽ vì chồng lúc đó không còn để ý gì tới mẹ con mình nữa mẹ chồng thì ghét mình ra mặt. Mình đã rất nhiều lần ôm con định nhảy cầu nhưng không làm được. Vì sợ lỡ người ta cứu được mình mà không thể cứu con thì lúc ấy mình biết sống ra sao. Mình không thể đối mặt với người thân vì xấu hổ và mặc cảm vì hôn nhân đỗ vỡ. Mình thường ôm con nhốt trong phòng không tiếp xúc với bên ngoài . Rồi có 1 người chị đã tâm sự với mình
Mình tỉnh ngộ vì câu nói của chị em xem em và cháu có còn là con người không có giống con người không? Lúc này mình tụt hơn 10kg chỉ con 44kg trong khi mình cao 1m65. Bé nhìn cũng không còn vui vẻ linh hoạt nữa. Mình bắt đầu bước ra bên ngoài đối diện với thất bại và quyết định làm lại cuôc đời. Lúc này bé được 13 tháng , cùng với sự động viên của bạn bè và gia đình.
Mình tìm việc làm may mắn mình xin được ngay vì mình có bằng cấp và cả ngoại hình. Cuộc sống của mẹ con mình bắt đầu vui vẻ trở lại. con mình được chăm sóc tốt không thiếu 1 thứ gì vì mình có thu nhập tốt. Bi kịch có lẽ bắt đầu từ đây cái ngày mình gặp anh. Người chồng hiện tại của mình. Anh rất tốt và yêu thương mình. Anh cũng hiểu cho hoàn cảnh của mình mà chẳng 1 lần nhắc lại quá khứ.
Mình anh và con như 1 gia đình thật sự. Anh cũng có công việc tốt và chăm sóc mẹ con mình kể cả vật chất lẫn tinh thần. Mình được anh đưa về ra mắt gia đình. Gia đình anh không tỏ thái độ gì hết măc dù mình đã nói rõ mình có con riêng. Mình cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc. Rồi mình lỡ có bầu. Thật sự ban đầu mình có ý định bỏ con vì mình không đủ tự tin để bắt đầu lại cuộc sống hôn nhân. Nhưng anh đã ôm mình mà khóc. Anh xin mình đừng giết con của anh. Mình không cầm lòng được và 2 đứa ôm nhau khóc. Và quyết định sẽ cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc. Anh đã gặp ba me mình và trình bày lại mọi việc và hứa sẽ bảo vệ mình và con. Khi anh về gia đình mình ai cũng ái ngại cho mình. Vì nghi cuộc sống không đơn giản như vậy với cảnh con anh con em con chúng ta. Và rồi không biết gia đình anh có chấp nhận con riêng của mình không. Mình cũng kể lại với anh mọi chuyện. Anh nói em chỉ việc sinh con còn mọi chuyện để anh lo. Me mình đã khóc. Và nghĩ chắc mình sẽ hạnh phúc nhưng nào ngờ mọi chuyện thật tồi tệ ở cái ngày mà gia đình đình anh qua gia đình mình để đặt vấn đề cưói xin. 2 đứa vui lắm ngay cả anh cũng không biết mẹ anh sẽ cư xử như vậy.
Mẹ anh mắng mình như tát nước trước mặt người cha đau ốm của mình mẹ và chú thím út. Bà mắng mình là đứa hư hỏng bản thân đã có 1 đời chồng mà còn để có bầu để gài con bà. Bà mắng bà không chấp thuận mình vì mình làm xấu hổ gia đình bà. Bà nói bà buột phải qua vì con bà muốn chứ bà không hề muốn. Và không bao giờ bà chấp nhận con riêng của mình bước vào gia đình bà . Gia đình mình ngồi nghe mà biến sắc . Nhất là ba mình ông đang bệnh nặng, mẹ mình thì buồn không diễn tả được. Mình đã định sẽ đứng dậy và từ chối mọi thứ nhưng anh đã giử chặt lấy vai mình và nói xin em vì a rồi chú thím mình nói. Cháu tôi là đứa hiền lành chỉ vì duyên số nó mới lận đận như vậy. Vì cháu nhà anh chị thật sự thương cháu nhà tôi nên gia đình chúng tôi kiềm lòng vì hạnh phúc của tui nhỏ. Con riêng của cháu tôi gia đình chúng tôi sẽ cưu mang và nhất quyết không cho cháu về nhà anh chị.
Không hiểu sao lúc đó mình lại nhu nhược như vậy . Không nói gì cả rồi mọi chuyện cũng xong thỏa thuận xong ngày cưới. Gia đình anh về, anh và mình đã nói chuyện với nhau. Anh nói ba me không cho con về thì mình ra ở riêng. Anh sẽ không yêu 1 người phu nữ sẵn sàng bỏ con mình đâu em yên tâm. Mình khóc, khóc vì quá nhục nhã và đau lòng cho gia đình mình. Khóc vì đôi mắt ướt đẫm của mẹ mình và bệnh tình của ba mình. Nhưng anh đã ở trước mặt ba me mình và hứa rất nhiu điều. Ba me mình cũng phần nào an ủi. Vợ chồng mình sống tốt, con con cũng đầy đủ mặc dù vẫn đang ở thuê.
Thấy anh ra ở riêng và phải làm việc vất vả để nuoi con của anh và mình , vì con nhỏ nên mình không kiếm ra được nhiều tiền như trước nữa. Gia đình anh thấy vậy thì thường xuyên mắng chửi mình và làm tổn thương con gái của mình. Mình đau lòng kinh khủng, nhưng vẫn nhịn dù mẹ anh và các chị anh thường xuyên xúc phạm mình và gia đình. Lúc này anh vẫn ở bên cạnh và an ủi mình. Cuộc đời thật thiếu công bằng với 1 người tốt như anh. Mồng 1 tết anh đang đi đường thì có ngưòi lái xe đâm vào anh và họ chết tại chỗ. Anh đã ôm mình khóc trong bệnh viện và nói anh sợ con và em phải khổ. Gia đình anh khỏi phải nói họ đã trách mình như thế nào. Công việc anh bât đầu trì trệ vì phải làm việc với viện kiểm sát.
Vậy là bắt đầu những tháng ngày vất vả. Anh may mắn không bị ở tù nhưng anh thất nghiệp.. cuộc sống bắt đầu thiếu thốn anh chán đời và bỏ bê vợ con. Anh bắt đầu nghe lời gia đình. Anh và gia đình thường xuyên đem mình ra xét xử như tù nhân vậy. Minh buồn vô cùng nhưng nghĩ những tháng ngày đã qua nên mình kiên trì bên anh, nín nhịn mọi điều. Anh bât đầu thay đổi cách đối xử với con riêng của mình. Anh cảm thấy con bé là gánh nặng. Anh thường xuyên nhắc lại lời gia đình mình với con bé như nuôi mày lớn mày cũng phản chủ. Con bé bắt đầu sợ anh. Vì anh thường xuyên mắng bé. Mình khổ tâm vô cùng, xót con, bảo vệ con thì vợ chồng xung đột. Gia đình anh thấy anh vậy thì ra sức đâm chọt, nói mày làm nuôi con người dưng. Anh cũng bắt đầu mắng mình làm anh khổ. Mình đau khổ vô cùng bản thân mình có thể chịu được nhưng không thể để con gái tổn thương. Bé bắt đầu có dấu hiệu bị tự kỷ. Anh thì bảo là mình đưa con cho ngoại nuôi để về làm dâu .
Mình đã suy nghĩ và xin lỗi anh. Em không thể bỏ con được và anh ấy bảo vậy em bỏ anh được và khiến cho con của chúng ta không có cha được đúng không. Anh dọn về nhà sống với bố mẹ. Lúc này mình phát hiện mình mang bầu. Nhưng không nói cho anh biết. Mình không muốn mang đứa trẻ ra để níu kéo anh quay về. Các chị của anh vui mừng ra mặt và còn mai mối cho anh 1 người khác còn cố tình đánh tiếng cho mình biết. Mình đau lăm ba mẹ con ôm nhau khóc và biết rằng những tháng ngày tới không thể là thiên đường.
Mình ít liên lạc với anh. Mẹ con mình rất vất vả để mưu sinh. Mình con đang mang bầu nữa, mình đã chấp nhận cuộc sống làm mẹ đơn thân với 3 đứa trẻ. Khổ thật nhưng biết làm sao bây giờ. Không thể bỏ con được, mình còn phải chăm sóc con gái nữa để tinh thần cháu ổn lại. Rồi 1 người bạn phát hiện ra mình có bầu và nói lại với anh. Anh tìm đến mẹ con mình và muốn bât đầu lại. Anh không thể bỏ con được, nhưng phải làm sao bây giờ khi con riêng của mình thấy anh thì mặt mày xanh lét. Không chấp nhận anh quay về thì 4 mẹ con mình sống sao đây. Còn 4 tháng nữa mình sinh. Mình không biết phải làm sao nữa. Bên chồng bên con và mình không dám nói với gia đình vì sợ họ lại buồn. Họ vẫn nghĩ mình đang sông hạnh phúc mình phải làm sao bây giờ. Mình khổ tâm lắm.
Cfsmedonthan