Tôi là mẹ đơn thân . Thời đại này, tôi nghĩ là mẹ đơn thân cũng không còn là chuyện hiếm nữa. Thật ra tôi cũng từng yêu, từng cháy hết mình vì tình yêu. Người yêu tôi khi đó là con nhà giàu có, công việc rất ổn định.
Nhưng nhà họ lại coi thường nhà tôi ra mặt. Chúng tôi đã đính hôn rồi. Và trong ngày đính hôn, mẹ anh nói thẳng với tôi rằng: “Cô là thứ mất nết mới dùng cái thai ép cưới con trai tôi. Bố mẹ cô không biết dạy cô phải giữ mình với đàn ông à?”.
Vì câu nói xúc phạm đó, tôi kiên quyết chia tay dù người yêu níu kéo. Lễ vật nhà anh đem tới, tôi đem trả không thiếu một xu. Ngày tôi đem lễ vật tới trả, mẹ anh nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ mà cả đời này tôi không quên được.
Vì thế, tôi không để con gái đứng họ anh, càng không cho gia đình họ nhìn mặt đứa bé. Ngày tôi sinh, nghe mẹ tôi nói người yêu tôi có đến, đưa cho mẹ 10 triệu nhưng mẹ không nhận. Sau đó, bên nhà nội con tôi cũng đến thăm nhưng tôi không cho họ thấy mặt con bé. Họ không xứng đáng.
Cứ thế, tôi làm mẹ đơn thân suốt 3 năm nay. Vì con, tôi có thể làm mọi việc. Tôi đi làm liên tục, cố gắng kiếm tiền để lo cho con tốt nhất. Vì công việc bận rộn quá nên tôi nhờ mẹ tôi đưa đón con gái đi học.
Đến chiều nay được về sớm, tôi đến trường đón con. Thấy tôi, con bé vui mừng nhảy chân sáo ra khỏi lớp. Trước cổng trường bày bán nhiều thức ăn cho trẻ nhỏ, con bé đòi tôi mua một cây xúc xích chiên. Chiều con, tôi đứng lại đợi người ta chiên xúc xích cho ngon.
Trong lúc đó, tôi để ý thấy con gái cứ nhìn chằm chằm những bạn có bố tới đón. Con bé nhìn kiểu thèm thuồng mỗi khi thấy bạn được bố bồng bế, hôn. Khi tôi hỏi cô bán hàng cây xiên que có giá bao nhiêu, con bé bỗng hỏi tôi một câu nghẹn lòng: “Mẹ ơi, một ông bố có giá bao nhiêu vậy mẹ? Mẹ mua bố cho con đi. Sao mấy bạn có bố mà con không có bố? Con thèm bố quá mẹ ơi”.
Cả cô bán hàng cũng sững người trước câu hỏi của con gái tôi. Tôi bế con lên, hôn con mà tim đau thắt lại. Một ông bố có giá bao nhiêu, tôi không biết và cũng không thể dùng tiền mà mua cho con được. Nhưng câu hỏi của con đã làm tôi trăn trở, đau lòng rất nhiều. Con bé quá thiệt thòi với bạn bè. Dù tôi có làm tốt vai trò của mình thế nào thì cũng không thể bù đắp sự thiếu thốn tình thương được.
Mọi người ơi, liệu tôi có nên tìm cho con một người bố không? Hay cứ để con lớn lên và tự hiểu mọi chuyện. Tôi sợ, sợ người đàn ông khác không thương con, có khi con còn sống khổ hơn.
Medonthan