Làm mẹ đơn thân là sự lựa chọn có thể tự nguyện, có thể bất đắc dĩ nhưng luôn là nỗi khổ tâm của chúng tôi- phận đàn bà. Vấn đề không phải là vì sao chúng tôi phải đơn thân nuôi con mà là ở cách chúng tôi mạnh mẽ một mình nuôi con như thế nào. Nên chúng tôi đã vất vả lắm rồi không cần mọi người phải thương hại thêm đâu.
-> Con tôi sẽ hạnh phúc mặc dù không có cha bên cạnh
Khi quyết định làm mẹ đơn thân, bạn biết cái tôi nhận được nhiều nhất là gì không? Là ánh mắt của người đời đấy ạ. Ánh mắt cảm thông cũng có, ánh mắt tò mò hiếu kì tại sao tôi là mẹ đơn thân cũng có, ánh mắt xoi xét chắc vì như thế nào đó nên mới là singlemom cũng có, vân vân và tỉ tỉ những ánh mắt của mọi người nhìn vào tôi nhưng tôi tự động viên mình mặc kệ, cứ an ổn làm việc, kiếm tiền và sống vì mẹ con tôi mà thôi.
Nhưng là con người mà, sáng khoác cho mình bộ mặt tươi cười “tôi ổn” thì đêm về cũng có lúc tôi chạnh lòng suy nghĩ. Suy nghĩ về những ánh mắt thương hại của mọi người. Tôi tự hỏi “tại sao lại là ánh mắt ấy”. Cứ cảm thông đi để cho tôi có một chút sự động viên an ủi vì vẫn có người hiểu cho mình. Hay cứ tò mò, xoi xét đi để tôi có nghĩ rằng người ta nhiều chuyện, mình cứ sống tốt thì người ta sẽ hết cái để săm xoi mà thôi. Nhưng sao cứ phải là ánh mắt thương hại??? Thương cho số phận tôi, cho số phận con tôi ư? Hay là mẹ con tôi đáng thương quá vậy? Đó là tình thương thật sự hay chỉ là sự bố thí tình cảm.
Là bố thí thì tôi chả cần điều đó, giành được quyền nuôi con đã là thành tựu của tôi trong cuộc chiến ly hôn rồi. Với tôi, có con là đủ. Chẳng phải tài sản lớn nhất của người phụ nữ là chính họ và con của họ ư. Khi quyết định một mình nuôi con, người hiểu rõ hơn hết những trách nhiệm những khó khăn sẽ phải đối mặt trong tương lai là tôi nên tôi chẳng cần ai phải thương hại cho số phận mình. Đúng là làm mẹ đơn thân vất vả, là không hề đơn giản nhưng không phải là điều đáng để thương hại.
Tôi sẽ vẫn sống tốt, chăm chỉ kiếm tiền để nuôi con, tạo cho con một cuộc sống đủ đầy. Con tôi không có một gia đình trọn vẹn khi ba mẹ không ở cùng nhau nhưng tôi sẽ tạo cho con một gia đình hạnh phúc khi mọi người trong đó đều yêu thương và được yêu thương. Tôi cũng sẽ dạy cho con tôi hiều rằng thương yêu ai đó là phải xuất phát từ tâm can, là thấy thương thật sự chứ không phải là sự thương yêu nửa vời. Dù hoàn cảnh nào thì không ai thích mình được bố thí tình thương hay bị thương hại.
Medonthan!