Có con rồi mới biết thương mẹ mình.đây là câu chuyện mình muốn kể cho các mom nghe…mình sinh ra và lớn lên Sài Gòn từ nhỏ đến lớn. Có lẽ nơi này nhiều cám dỗ quá nên mình đã trỡ thành người con bất hiếu từ lúc nào không hay, trước đây mình từng có một gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng từ khi ba mình bỏ đi bỏ lại ba mẹ con mình để đi theo hp khác thì từ lúc đó mình luôn mặc cãm lúc nào cũng nghĩ mình ko bằng ai nên từ đó mình chán nãn..học hành cũng xa sút..một mình mẹ lo cho hai anh em chưa bao giờ mẹ than mệt than khỗ từ sáng đến tối chĩ biết lo làm thuê làm. Mướn đủ kiểu miễn sao hai đứa con của mẹ được no được mặc đẹp.. Khi mẹ nhịn ăn đễ nhường cho hai anh em ăn hỏi mẹ ăn chưa mẹ nói mẹ ăn no muốn bể bụng rồi tụi bây lo ăn đi..nhưng thật ra mẹ rất đói..nhưng em vô tâm lắm nge mẹ nói vậy nên không để ý..lúc đó mình được 13 tuổi…
Mình bắt đầu nghĩ học lén mẹ đi làm..lúc đó mình làm nhiều việc lắm cứ mong lãnh lương ra phụ mẹ cho mẹ đỡ cực..tại mình già trước tuỗi nên mười ba mà nói mười tám tuổi ai cũng tin..nhưng rồi một ngày kia đi làm về vô tình mình bắt gặp được ba đang chỡ theo người đàn bà đã phá vỡ hạnh phúc của mẹ mình.. Mình sốc lắm vì khi ba bỏ đi ba đã nói do ba mẹ không hợp nên ra riêng ỡ đâu nghĩ ba nói dối.. Có những lần ba ghé cho tiền hai anh em thì lúc nào mình cũng thấy ba mẹ gây nhau có lần nghe mẹ nói con vợ mới cũa ba mày nó đòi đánh mẹ.. Nhưng mình không tin cứ nghĩ mẹ nối dối…nhưng từ khi bắt gặp được cảnh ba chở cô nào kia mình khóc như mưa, lúc đó mình chợt nhớ đến lời mẹ nói mình dí theo ba đễ đánh cô gái kia vì cố ấy dám nói mẹ mình như vậy..Nhưng đi đến đèn xanh đõ gặp công an không đội nón nên mình đành quay về, trên đường về mình như người mất hồn suy nghĩ nhiều lắm…
Sao ngày hôm đó mình cảm thấy chán đời và mình nghĩ mình sẽ hư hõng đễ ba phãi hối hận là vj ba mà mình trỡ nên như vậy…mình bắt đầu tụ tập ăn chơi.. Bạn nhiêu bạn bè rủ chơi gì mình chơi đó chẵng nghĩ đến ai nữa…đua xe, hút thuốc, bồ đà cái gì cũng chơi nhưng mình vô tình làm tan nát trái tim mẹ làm mẹ khóc mỗi ngày. Khi máu ăn chơi ngắm vào người thì dù mẹ có la có đánh cũng chẳng biết sợ…nhớ có lần đi đua xe bị té lết thân về nằm một đống không cho ai biết nằm như người sắp chết mẹ thấy vậy nên tưởng mình chơi sike khóc và thề tự tử nên mình mới nói bị xe đụng mẹ vừa khóc vừa chạy đi mua một bịch thuốc về chia ra từng gối một để sẵn nước và năn nỉ uống…
Mà cuộc đời mình đúng là bất hiếu vừa khỏe lại xíu nghe bạn bè rủ rê rồi đi tiếp bữa đó mẹ đợi cữa đến sáng khóc sưng hết hai mắt cũng chưa thấy mình về mẹ chạy đầu này chạy đầu kia kiếm nhưng ko tìm được mình..lúc đó vì đt mình hết pin lại bị công an bắt xe nên không gọi về báo mẹ biết được…chiều vừa về đến nhà thấy mẹ ngồi trước cỗng khóc kế bên có chị ỡ xóm ngồi an ui vừa về đến nhà thấy mẹ khóc bù lu bù loa không thấy thương thì thui mình lại bực mình vì mẹ làm như mình là con nít ko bằng.. Mình nạt nộ mẹ rồi nói con có chết đâu mẹ làm thấy ghê, rồi đùng đùng bõ đi chơi tiếp…Rồi đi chơi sa ngã đễ người ta hại có bầu mình hoãng loạn sợ hãi và mẹ là người mình nhớ đến đầu tiên mình đã khóc và hối hận vì đã theo bao nhiêu xấu không nghe lời mẹ.
Mình đễ một lá thư đễ lại cho mẹ rồi đi mình viết trong lá thư xin lỗi mẹ và kễ mẹ nghe mình có bầu, mình không dám về nhà không dám đối diện với mẹ….vừa đọc xong lá thư mẹ gọi cho mình nhiều cuộc nhưng mình không dám bắt máy,,mẹ nhờ ng ta nhắn tin dùm cho mình vì mẹ mình không biết nt..Con gái của mẹ con mau về đi con mẹ sẽ tha thứ cho con, con đừng suy nghĩ dại dột con về liền đi con đừng làm gì cháu ngoại cũa mẹ…đọc xong tin nhắn mình quay về…
Các mom biết không khi có bầu mình 15 tuổi. Đi khám thai mẹ luôn là người dẫn minh đi khám, bữa đó mình nói thèm bún bò quá mẹ ơi,trời mưa thấy mẹ dắt xe đạp đi ra ngoài mình nói mưa rồi mẹ đi đâu mẹ nói dối mẹ đi công việc cũa mẹ mình cãn hoài mẹ la mẹ nói mày nói nhiều quá…chừng 20 phút sao mẹ về trong rỗ xe quyên bịch bún bò còn ướt vì do mưa,,người mẹ cũng ướt hết…mẹ đưa bịch bún bò kêu mày hâm lại rồi ăn đi ko ăn đễ sao này đẽ con ra nó chãy nước miếng…mình khóc khóc nhiều lắm mình hối hận vì sao trước đây mình ích kỹ như vậy.vì sao mình có thễ vì bn bè mà làm mẹ lao đao, mình bất hiếu lắm đúng không các mom. rồi ngày đi sanh nằm trong phòng sanh cái đau đớn đễ đẽ ra đứa con nó thật sự kinh khũng,nằm trong phòng sanh đau đớn quá và chĩ có một mình trong phòng mình sợ mình thầm kêu mẹ ơi con đau quá, nước mắt cứ chảy.
Mình khóc đây là khóc cho ng mẹ đáng thương của mình…khi sanh ra mình mẹ cũng đau đớn ko kém đẽ ra nuôi cho khôn lớn là biết bao nhiêu giọt mồ hôi nước mắt cũa mẹ vậy mà vô tâm con làm mẹ khóc….từ khi có con mình thương con bao nhiêu thì cũng như mẹ đã thương mình,con đau một mà mẹ đau gấp mười…giờ đây đã 5 năm trôi qua rồi mình đã thành người mẹ rồi thì mình mới biết tình mẹ bao la không sao kể siết…cho dù có cõng mẹ đi cã ngàn núi tu di thì cũng ko sao trã hết công ơn nuôi dưỡng cũa cha mẹ…mình viết lên bài này mong cho những ai đã và giống mình thì hãy ngừng ngay lại lấy bãn thân mình mà rút kinh nghiệm nhé. Các mẹ đừng chê mình dài dòng vì đây là nỗi niềm cũa mình….
Năm xưa tui còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tui hiểu
Thân phận trẽ mồ côi
Quanh tui ai cũng khóc
Im lặng tui sầu thui
Mặc dòng nước mắt chảy.
Là bớt khổ đi rồi
Độ nhỏ tui không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tui sững sờ
Và nghi ngờ trời đất
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán mẹ hôn con
Những khi tui phải đòn
Đau lòng mẹ la lại
Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Tìm mẹ tui không thấy.
Khi buồn biết trốn đâu
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tui biết tui mất mẹ là mất cã bầu trời…
Ngôn ngữ trần gian như túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng mẹ yêu
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ trôi vào hư vô
Một lạy này xin được tạ lỗi
Ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm mẹ khóc như mưa
Đã từng làm mẹ khổ ngày xưa
Trăm ngàn lạy cũng chưa vừa ơn mẹ….
cfsmedonthan(kimyen446..)