Em năm nay 21 tuổi, một nữ sinh trường đào tạo phi công BV. Cái tuổi đẹp nhất trong đời con gái. Quen anh, một người bình thường nhưng điển trai và có tài ăn nói. Bốn tháng, từ một đứa con gái, anh biến em trở thành một người như người ta hay nói ” con đàn bà” hay bạn anh bây giờ gọi em là một con đ*. Những tưởng mọi chuyện luôn êm ấm và hạnh phúc nhưng không ngờ anh là kẻ bắt cá hai tay.
Người anh yêu không phải là em mà là người con gái tên Th, nữ tiếp viên hàng không VNA. Ngày em nói anh em có thai rồi. Mình cưới đi anh, anh vùng vằng nói này nọ. Anh khổ từ bé đến giờ em để anh yên đi được không? Anh ơi, em nào có làm gì đâu mà anh nói em thế? Và sau đó anh block facebook em và chặn tất cả mọi thứ. M ơi, anh nào có biết, khi mang thai em đã khổ thế nào không? Khi biết được em có thai, gia đình ghét bỏ, đánh em ngất lên ngất xuống. Từng roi tre, dây thắt lưng, cây chổi hay thậm chí và cả bạt tai, dây điện cứ thế mà trút xuống tấm lưng trần của em. Đêm đó, mưa to, em ra khỏi nhà mà không có một cắc bạc nào trong tay, không một đồng xu dính túi. Nhưng cũng may, bạn em đến đón. Nhìn em ướt sũng dưới cơn mưa giá lạnh, hai đứa chỉ biết khóc mà thôi. Mấy ngày sau em cứ tiếp tục sốt vì vết thương chảy máu.
Em ngất, em nhập viện, em khóc, anh không lau hộ em giọt nước mắt, ngược lại cón post facebook những lời mật ngọt để dỗ dành chị ấy. Mọi người( người quen của anh và chị ấy) đều bảo em :” ai bảo mày ngu, anh M chỉ là bị mày cho ăn bùa mê nên mới làm thế thôi, chứ anh chỉ yêu và cưới Th làm vợ thôi, biết chưa con đ*”. Anh ơi, đau đớn biết bao nhiêu. Em bị mọi người cười chê, này nọ, xa lánh! Có lúc em muốn tự tử cho xong, khỏi phải đau đớn nữa. Nhưng không thành vì trong bụng em còn có một sinh linh nhỏ bé khác. Bốn tháng sau, em gặp lại anh khi em đã có đủ nghị lực mà nhìn đời thì anh lại một lần nữa dập tắt nó đi.
Anh M ơi, dừng lại đi. Để em sống với, em muốn yên ổn sinh con. Em muốn bên con, chứ em không muốn bị đem ra làm trò hề cho anh và mọi người xem để mua vui đâu. Anh chửi mắng em mày tao, rồi bảo em đi khách sạn với thằng khác rồi mang thai. Trời ơi, em như điên dại. Đã bao lần em căm phẫn, em xoay trong điên cuồng để kìm nén lại cơn giận ấy. Vậy mà tại sao anh có thể nói câu đó, lúc bảo anh đưa ra bằng chứng thì anh im lặng, tắt máy, chặn số. Rồi em cũng bỏ qua vì đã quá khinh anh. NNhờ có các chị, những người tốt, những người đã không hề mắng chửi em mà ngược lại họ còn động viên, đã giúp em đứng lên lần nữa. Thế mà chiều nay em nhận được phong bì đỏ có ghi tên N.T.M và Đ.H.T. Em lại ngã, em sốc, em mệt vì công việc, giờ là anh, và em bị động thai. Con em, 6 tháng rồi đó anh à. Tại sao, cái gì cũng muốn lấy đi hết vậy. Anh ơi, liệu trong anh, đâu mới là tình người, đâu mới là con người?
Nếu mất con, em thà chết cùng chứ không muốn sống đơn độc.
cfsmedonthan