Lúc ngồi viết những dòng này, trong lòng tôi đang đau khổ và rối bời nhiều lắm. Dù đang mang thai nhưng lại thương cho con mình nếu đẻ ra sẽ không có bố còn tôi phải chịu miệng tiếng của người đời. Nhiều lúc tôi cảm thấy số phận mình thật hẩm hiu khi cả 2 lần đều tin và yêu thương người khác hết mực nhưng nhận lại là trái đắng. Giờ đây, tôi chỉ nghĩ đến cái chết, nhưng nhớ tới bố mẹ chưa một ngày báo hiếu và đứa con vô tội trong bụng, tôi lại không đành lòng. Tôi chưa bao giờ từng nghĩ hay biết đến việc ai đó làm mẹ đơn thân.

3 lần yêu đều là 3 kẻ sở khanh, lòng tôi nguội lạnh
Trước khi quen người đó (T), tôi vừa chia tay người yêu vì anh ta phản bội lại tôi để tán tỉnh một lúc 2-3 cô gái khác. Thời gian đó, tôi gần như street rất nặng và luôn cần có bạn bè ở bên mình để quên đi cảm giác cô đơn. Trong đầu tôi lúc đó, dường như tất cả con trai trên đời này đều là “sở khanh” và tôi không màng tới việc sẽ yêu thêm lần nữa. Cũng vì vậy, các bạn thân thiết lại càng mong tôi sớm thoát khỏi street và trở về với cân bằng trong cuộc sống nên gia sức mai mối cho tôi với người khác. Trong một lần đi chơi với nhóm bạn, tôi được giới thiệu cho quen với T. Anh là một phóng viên.
>>> Xem thêm: Người thứ ba có thai, tôi có nên làm mẹ đơn thân?
Sau khoảng 3 tháng yêu nhau, tôi và T đều dẫn đối phương về nhà mình ra mắt và hai đứa dự định đến cuối năm sẽ tổ chức đám cưới. Bố mẹ và mọi người trong nhà tôi đều rất yêu quý T, đặc biệt là mẹ tôi. Nhưng có lẽ do cùng là đàn ông nên cảm giác của bố tôi về T có phần rõ nét hơn, bố luôn nhắc tôi rằng “bố thấy nó là người khéo nói và khéo cư xử quá, có nhiều cái không thật, con là con gái phải cẩn thận và giữ mình”. Tôi chỉ cười xòa đi cho xong chuyện bởi tôi tin rằng mình hiểu T và việc anh khéo nói cũng là một ưu điểm. Tôi ngây thơ tin rằng, lâu dần, bố cũng sẽ cảm thấy như tôi và hoàn toàn yêu quý T.
Tình cảm tôi dành cho T lớn dần theo thời gian, lúc đó T gần như là tất cả vớ tôi. Ám ảnh về mối tình đầu cũng không còn trong tôi. Nghe lời T, tôi rời xa gia đình và chuyển công tác về quê của anh để sau này kết hôn còn tiện chăm sóc bố mẹ anh, vì anh là con một. Mọi quyết định của tôi lúc này đều hướng tới tương lại của tôi và anh.
>>> Tin vui: Thêm một bà mẹ đơn thân nữa của showbiz
Tôi còn nhớ, lần đầu về ra mắt bố mẹ anh, thái độ của hai bác hoàn toàn bình thường, nhưng không hiểu sao sau đó, bố anh quay quắt và khó chịu hẳn ra với tôi như một kẻ thù. Thậm chí có lần, tôi vừa bước chân vào cổng nhà anh, bố anh còn sỗ sàng đuổi đi và nói “nhà này không tiếp khách”. Sau này tôi mới biết, thì ra ông ngắm được một cô gái và muốn T lấy người đó, cô gái đó trẻ hơn tôi, gia đình lại có điều kiện. Lúc đó, T một mặt thì động viên tôi hãy yên tâm để anh thuyết phục bố, nhưng một mặt lại giấu tôi đi gặp và làm quen với người con gái kia. Cũng có thể, T giấu diếm tôi để yêu một lúc cả hai người.

Tự nhủ lòng phải mạnh mẽ để vượt qua khó khăn, tôi vẫn không sao nguôi nỗi đau.
Tôi là nhân viên văn phòng nên không mấy khi phải đi ra ngoài. Nhưng cái hôm định mệnh ấy, tôi thấy mệt trong người nên xin về sớm nghỉ ngơi. Trên đường về nhà, tôi có tạt qua siêu thị để mua một ít đồ thì lúc đó tôi không tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy T đang cùng cô gái đó mua sắm vật dụng gia đình, hai người nhìn rất vui vẻ và hạnh phúc, trong khi T nói với tôi là bận công tác nên không thể về thăm tôi được. Tôi đứng như chết chân ở đó và T cũng đã nhận ra tôi, mặt anh ta thoáng biến sắc nhưng lại lờ đi để tiếp tục đi cùng cô gái kia. Lúc đó, tôi thấy mình thật dại vì đã không nhảy xổ vào để làm cho ra lẽ, cho cô gái kia biết anh ta đang bắt cá hai tay. Nhưng không hiểu sao tôi như người mất hồn, thẫn thờ trở về nhà và chỉ biết nằm khóc như mưa.
Ngày hôm sau, anh ta tìm đến tôi và thú nhận tất cả, anh nói rằng vì áp lực gia đình nên ban đầu mới quen cô gái kia, nhưng càng tiếp xúc càng thấy cô ấy đáng yêu và phù hợp với mình. Anh xin lỗi và mong tôi tha thứ, anh ta còn trơ trẽn nói rằng anh yêu cả hai người và không muốn mất ai. Phải nói rằng, tôi vốn rất ác cảm với việc ngoại tình, nên khi đó dù còn yêu T nhiều nhưng tôi vẫn quyết định từ bỏ và dứt áo ra đi, trở về với bố mẹ mình. Chỉ hai tháng sau đó, qua một vài người bạn, tôi được biết rằng T đang chuẩn bị kết hôn với người kia, đó cũng là lúc tôi phát hiện mình có thai với T.
Biết chuyện, bố mẹ tôi kiên quyết bảo tôi phải bỏ con đi, dù bố mẹ đã nói cạn lời rằng nếu giữ con lại, tương lai của tôi sẽ vô cùng mịt mù vì phải một mình nuôi con, chịu người đời rèm pha “Bố mẹ có mang tiếng thì cũng là người gần đất xa trời rồi, chỉ thương còn còn lại với tiếng xấu thì làm sao mà sống nổi. Còn đứa con đẻ ra không có bố nó sẽ chịu nhiều thiệt thòi và tủi hổ, có khi lớn nên còn quay ra trách ngược lại con.” Dù biết là thế nhưng đứa trẻ không có tội, và tôi biết rằng mình cũng đã không sai. Nhưng số phận trớ trêu để tôi yêu và tin lầm người nên giờ mới rơi vào hoàn cảnh trái ngang như này.
Tôi mới 26 tuổi, còn cả tương lai dài phía trước, nếu giữ con lại thì tôi biết cuộc sống sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Còn bố mẹ tôi, khuyên nhủ tôi mãi không được, bố mẹ còn rất giận và nói nếu vậy thì sẽ từ mặt tôi. Nhưng cứ nghĩ tới con đang lớn lên từng ngày trong bụng, tôi lại không nỡ bỏ, dù sao đó cũng là giọt máu của tôi, là một sinh linh vô tội. Tôi biết giờ có ngồi than thân trách phận cũng không giải quyết được gì, nhưng sao em cảm thấy rối bời quá, không biết sẽ đi đâu về đâu? Ông trời ơi, xin cho tôi sức mạnh để có thể vượt qua được khó khăn này. Con yêu ơi, mẹ xin lỗi vì chưa sinh con ra mà đã có những lúc nghĩ tới việc bỏ con đi, dù gì đi chăng nữa mẹ vẫn có con cùng mẹ chống chọi trên cuộc đời này, phải không con?
Bình luận bị đóng