Medonthan.net- Cuộc sống ai cũng muốn có cặp có đôi, nhưng đôi khi hoàn cảnh bắt người phụ nữ phải lựa chọn con đường phù hợp với mình. Và sự lựa chọn làm mẹ đơn thân là lựa chọn cuối cùng để người phụ nữ có thể bước tiếp.
Cha mẹ nào cũng thương con cái, cũng muốn con mình có cuộc sống đầy đủ. Bản thân anh cũng được ba mẹ anh thương nhiều như vậy mà, em hy vọng anh sẽ hiểu điêu đó. Mẹ em nói đúng, để mọi thứ thuận theo thời gian, rồi mọi thứ cũng sẽ thay đổi, em với anh chỉ là 2 đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới, nông nổi nhất thời nên mọi việc mới xảy ra như vậy. Em tự trách mình chứ cũng không dám trách ai, vì bản thân em làm nên em chịu, may mắn là gia đình em không ai bỏ mặc em hết. Đó là điều hạnh phúc còn lại của em lúc này..
Em cũng chỉ mới 19 tuổi thôi, cái tuổi đang trương thành, chưa bao giờ phải lo lắng cho cuộc sống của ai, nhưng bây giờ em từ bỏ mọi ước mơ chỉ để chịu sự ràng buộc còn hơn cả gia đình, em chấp nhận làm một người mẹ đơn thân cho dù quanh em đầy thị phi và đàm tiếu. Vì em không đủ tàn nhẫn để bỏ đi máu mủ của mình, nếu em có đủ tàn nhẫn thì chắc hôm nay em sống vui hơn nhiều rồi anh à. Nhìn bạn bè đi học, thì em lại học cách làm mẹ, tự chăm sóc bản thân khi mang bầu. Mẹ bầu ăn gì, làm gì, nghỉ ngơi như thế nào để tốt cho con của em sau này. Những lần đi khám là những lần em luôn muốn rớt nước mắt, buồn vui lẫn lộn. Nhưng chỉ cần thấy con em mạnh khoẻ là động lực với em trong những ngày sắp tới, không phải em buồn vì sự ngăn cản của gia đình, vì trong những lúc đó em chỉ cần người em yêu bên cạnh dù không được gọi là “chồng”, con gái mà anh, mạnh mẽ gai góc đến đâu thì cũng cần bờ vai của người mình yêu để được dưa vào, nhất là trong hoàn cảnh như thế này. Anh cũng đừng nghĩ gia đình em làm như vậy là ép em đi Mĩ hay gả em cho Việt Kiều gì đó, nếu làm vậy thì không để con em chào đời đâu. Nếu muốn ngăn cản thì đã ngăn cản từ đầu không cho em quen anh rồi. Càng không thể để anh xuống rước em đi mà không bước chân vào nhà hay không chào hỏi câu nào, dù đúng dù sai thì đó cũng là mẹ em, anh không tôn trọng mẹ em thì làm sao anh thương em, phải không anh?
Anh nghĩ xem, em cũng nói rồi, cha mẹ nào cũng thương con, muốn con mình có cuộc sống hạnh phúc, ở cái lứa tuổi em và anh bây giờ có cưới nhau cũng không làm được gì, lại còn phải chăm sóc em bé, chẳng lẽ phải để nhà anh lo lắng suốt đời? Ừ. Nhà anh có điều kiện, có thể lo được cho em và đứa bé, nhưng mà em còn vụng về nhiều thứ. Ngoài làm việc nhà ra em không giỏi gì cả, cộng thêm cái lối suy nghĩ con nít và quá khờ khạo thì làm sao làm dâu nhà người ta được hả anh? Em chỉ mới 19 tuổi thôi mà…
Thai nhi tháng thứ 8 rồi em cũng khá mệt với sự thay đổi của cơ thể, em cần lời quan tâm và động viên của anh chứ không phải ai khác, chỉ cần vậy thôi mà khó quá. Những ngày này đáng ra em không được buồn đâu, sợ sau này con em sinh ra sẽ không cười nhiều nhưng mọi thứ anh tạo dựng nên thì làm sao em có thể cười nổi đây?
Em chỉ xin anh, nếu anh nghĩ rằng anh thương em thì anh đừng làm em đau khổ nữa, anh thừa biết cái cảm giác nhìn người mình yêu thương đi bên người khác như thế nào mà. Em là người, em cũng có cảm xúc của riêng em. Mỗi lần nghe ai đó kể về anh như thế này thế nọ tai em ù đi, chỉ muốn té xỉu. Em cũng từng nghĩ là kết thúc cuộc sống này nhưng không thể, vì em còn con em nữa, con em không có tội nên em không thể ích kỉ như vậy được. Em không cần anh quay về, cũng không cần anh phải lo lắng gì. Nhưng có một điều em luôn thắc mắc và muốn hỏi anh, tại sao em dám tha thứ cho anh khi anh bên người con gái khác trong lúc em rất cần anh, vậy mà anh không thể suy nghĩ sâu hơn cho cuộc sống của em, em cũng đâu lừa gạt tình cảm của anh? Đâu phải gia đình em chia rẽ, cấm em không được gặp anh, cấm em đi với anh, trong khi những lần xuống rước em anh chỉ đứng ngoài cổng, gặp mẹ em cũng không thể chào lấy một tiếng. Cấm cảng, chia rẽ em với anh thì để em gặp anh làm gì? Em thấy mình hư thật, trong suốt thời gian vừa mới bắt đầu em luôn cãi lời mẹ em, em từng nghĩ là mình sẽ chứng minh cho gia đình em thấy em chọn anh là đúng đắn, dám bỏ mọi thứ chỉ để được bên anh. Có phải anh giận chuyện gia đình em bắt em đi Mĩ nên anh trút giận lên em phải không anh? Phải chi em và anh ở độ tuổi khác và biết suy nghĩ thì chắc mọi chuyện sẽ không rối tung như bây giờ, đã đi quá xa rồi.
Em nhớ anh từng nói yêu em, thương em mà anh không vì em, không giữ lấy em như em luôn giữ lấy anh thì thử hỏi nếu cưới thì liệu có được trọn vẹn không? Trong những ngày này những điều vui thì không đến, chỉ toàn nghe người khác kể cho em nghe về anh, thật sự em thấy thất vọng rất nhiều. Không chỉ kể thôi đâu, trên fb của anh cũng đang chứng minh điều đó là sự thật. Và mọi người đều nghe theo anh, trách móc gia đình em rất nhiều. Đúng là chỉ khi làm mẹ rồi em mới hiểu được anh à. Chỉ có tình cảm mẹ dành cho con cái mới là điều để em đáng nghĩ. Bất chấp mọi thứ để bảo vệ con cái, thật sự em hối hận vì những gì em đã gây ra cho mẹ em lắm.
Còn anh, anh muốn giận muốn trách em thế nào cũng được, nhưng anh nên nhớ gia đình em và em không làm gì có lỗi với anh. Tình cảm của em là do em quyết định chứ không phải “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Em cũng biết là trong đầu anh luôn luôn giữ cái suy nghĩ đó, có nói cỡ nào thì anh vẫn nghĩ như vậy nên em cũng không cầu xin anh thay đổi suy nghĩ. Nhưng anh đừng đi nói với mọi người là anh yêu em nữa, đừng cố gắng cho mọi người thấy anh yêu em nhiều cỡ nào, em khờ khạo nhưng đủ để nhận biết được ai yêu em và ai không yêu em. Có nhiều điều em làm nhưng sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được đâu, không biện hộ cho bản thân nhưng những gì em nói với anh đều là muốn anh cố gắng, muốn anh chững chạc hơn, muốn anh chịu trách nhiệm với việc mình làm và quan trọng hơn là để chứng minh cho gia đình em thấy em chọn anh là đúng, nhưng em và anh có lối suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau.
Ở trong nhà suốt mấy tháng trời, tịnh tâm suy nghĩ em thấu hiểu được nhiều thứ lắm, em không được phép hối hận, cái em cần làm bây giờ là lo cho cuộc sống của 2 mẹ con em được tốt hơn, tuy biết là không dễ dàng chút nào nhưng em sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình. Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên đi anh..
Confession gởi về Medonthannet