Medonthan – Tôi cũng giống như Nomita, chỉ biết gầm gào với chính mình. Không dám bung ra dù chỉ một lần bởi sợ thiên hạ ngoài kia bới móc.
- Cuộc sống hôn nhân áp lực, ngột ngạt, khiến tôi muốn ly hôn
- Mỗi người đều có phần đời của mình tại sao cứ sống mãi cho người khác.
- Phận đàn bà và những bức tường gương
Tôi rất ấn tượng với truyện ngắn Hộp diêm của nữ tiểu thuyết gia kiêm nhà thơ Ashapurna Debi. Bà đã mở đầu truyện ngắn như sau: “Tôi luôn so sánh phụ nữ với những hộp diêm. Tại sao? Bởi vì những hộp diêm – cho dù có đủ thuốc diêm để tạo nên cả trăm ngọn lửa thì chúng vẫn yên vị hiền lành trong nhà bếp, trong chạn bát đĩa, trong phòng ngủ, ở đây, ở kia, ở bất cứ đâu – phụ nữ cũng giống y như vậy”.
Bởi vì những hộp diêm – cho dù có đủ thuốc diêm để tạo nên cả trăm ngọn lửa thì chúng vẫn yên vị hiền lành trong nhà bếp, trong chạn bát đĩa, trong phòng ngủ, ở đây, ở kia, ở bất cứ đâu – phụ nữ cũng giống y như vậy (Ảnh minh họa)
Ôi chao, một sự ví von hay đến mức tôi tin chắc rằng, Ashapurna Debi đã thấu hiểu trái tim đàn bà bằng nỗi đau của chính mình. Nỗi đau của người đàn bà giữ trong mình hàng trăm ngọn lửa âm ỉ dưới vỏ bọc hiền lành. Trong mọi hoàn cảnh, họ luôn tìm thấy một lý do để yên lặng và nín nhịn. Vì con cái, vì tình yêu, vì trách nhiệm. Và vì để bảo vệ cái vỏ bọc hạnh phúc với chính người đàn ông đầu ấp tay gối của mình.
Hộp diêm xoay quanh diễn biến tâm lý của Nomita khi phát hiện thấy bức thư đề tên mình trong đống quần áo bẩn của Ajit – chồng nàng. Đó là bức thư mẹ nàng gửi đến cho con gái cách đó ba ngày. Bằng một cách nào đó, Ajit đã nhận được bức thư, mở nó ra đọc rồi bỏ vào túi quần mà không hề nói gì với Nomita.
Nàng thấy ngọn lửa tức giận bùng lên trong từng mạch máu khi nghĩ về thói xấu của chồng. Nàng nghi ngờ Ajit đã nhiều lần không đưa thư cho mình. Chính Ajit từng tuyên bố mình có quyền khám phá bất kỳ lá thư nào đáng nghi.
Tôi ngồi ngẫm lại đời mình xem đã có bao nhiêu que diêm trong hộp? Bao nhiêu lần định tự châm lửa cháy? (Ảnh minh họa)
Nomita đọc lá thư của mẹ, nàng luôn cảm thấy giận và buồn khi mẹ mình lần nào cũng kể khổ để xin xỏ các con. Ajit đã từng chế giễu và cho rằng, chẳng cần đọc thư mẹ vợ làm gì, chỉ cần điền vào phiếu chuyển tiền là đủ.
Nomita cảm thấy xấu hổ và bị sỉ nhục khi không giữ được phẩm giá và lòng tự trọng trước chồng. Nên lần này, nàng trút sự phẫn nộ dữ dội lên anh ta. Một cuộc cãi vã nảy lửa xảy ra. Đến đỉnh điểm, Nomita đã chụp lấy hộp diêm đang để gần bao thuốc lá của Ajit trên bàn, đánh một que diêm và châm vào áo sari của mình. Tức thì lửa bốc cháy trên cái áo sari rất đẹp của người vợ giàu có.
Người đọc cứ chờ một ngọn lửa dữ dội hơn thế cháy phừng phừng trong tâm trí Nomita. Nhưng không, ngay sau đó nàng trở về với cuộc sống đời thường. Xuống bếp nấu ăn cùng hai người chị dâu với tất cả những tủn mủn, vụn vặt đời thường.
Khi chị dâu hỏi tại sao nàng lại đốt áo của mình? Thay vì bù lu bù loa lên, Nomita đã nói dối rằng do dùng tà áo bắc nồi nước sôi ra khỏi lò. Trong lúc ngồi lột vỏ khoai, Nomita vẫn nghĩ xem làm cách nào đó chuyển ít tiền về cho mẹ, dù trước đó nàng đã kiên quyết cự tuyệt mọi xin xỏ của bà. Vì sao ư? Vì Nomita từng là con gái của một người nhặt phân, bỗng lấy được chồng giàu và trở thành bà hoàng.
Ashapurna Debi đã kết truyện thế này: “Ở nơi đó, cả làng biết Nomita là một bà hoàng – chồng của Nomita là người có tâm hồn cao thượng, trái tim rộng lượng. Chính xác đây là lý do vì sao tôi so sánh phụ nữ với những hộp diêm.
Ai cũng bảo số tôi sướng vì lấy được chồng vừa đẹp trai lại vừa khéo léo, tâm lý (Ảnh minh họa)
Thậm chí khi trong họ có nguyên liệu để tạo ra những ngọn lửa dữ dội, họ cũng không bao giờ đốt lên và làm cháy đi cái mặt nạ tâm hồn cao thượng, trái tim rộng lượng của đàn ông. Họ không đốt cháy lớp vỏ ngoài nhiều màu sắc của họ. Họ sẽ không đốt chúng – đàn ông cũng biết thế.
Đó là lý do tại sao họ để những hộp diêm khá bất cẩn trong nhà bếp, trong chạn chén bát, trong phòng ngủ, ở đây, ở kia, ở khắp nơi. Và không sợ hãi, họ cất diêm trong túi của mình”.
Tôi ngồi ngẫm lại đời mình xem đã có bao nhiêu que diêm trong hộp? Bao nhiêu lần định tự châm lửa cháy? Và bao nhiêu lần dang dở ngọn lửa non? Tôi cũng giống như Nomita, chỉ biết gầm gào với chính mình. Không dám bung ra dù chỉ một lần bởi sợ thiên hạ ngoài kia bới móc.
Ai cũng bảo số tôi sướng vì lấy được chồng vừa đẹp trai lại vừa khéo léo, tâm lý. Ban đầu chính tôi cũng ngỡ vậy nên dù cha mẹ ngăn cản, tôi vẫn kiên quyết lấy anh. Nào ngờ sống với nhau chưa được bao lâu, anh hiện nguyên hình là một người ham mê bài bạc.
Lương không đưa cho vợ một đồng còn vay mượn khắp nơi. Vàng cưới gia đình hai bên tặng tôi, anh thản nhiên mang đi bán. Đến ngày sinh nở đứa con đầu, đưa vợ vào bệnh viện xong, anh cầm hết tiền đóng viện phí đi trả nợ xã hội đen.
Tôi muối mặt gọi điện cho bạn bè vay nóng ít tiền. Nằm trên bàn đẻ mà nước mắt nhạt nhòa. Nhìn chồng người ta sốt sắng đi lại chăm sóc vợ con mà tôi chạnh lòng. Nghe con cất tiếng khóc chào đời, tôi đã nghĩ đến cảnh tượng đứa nhỏ rồi đây sẽ chịu nhiều thiếu thốn, thiệt thòi khi bố nó suốt ngày chỉ biết quăng cuộc đời vào canh bạc.
Chiều đó anh mang bộ mặt rầu rĩ vào viện thăm vợ con. Trên người không còn lấy một xu dính túi. Lẽ ra tôi đã phải chấm dứt cuộc hôn nhân ngay từ lúc ấy, nhưng lại không đủ can đảm vạch áo cho người xem lưng. Không đủ sức chịu đựng khi thiên hạ mang chuyện nhà mình ra bàn tán và cười cợt.
Mẹ tôi cũng từng bỏ chồng, rồi chịu đựng bao nhiêu điều tiếng. Tôi cố gắng níu giữ gia đình cũng vì không muốn đổ vỡ như mẹ. Không muốn con mình sau này phải thiếu thốn tình cảm người bố như tôi đã từng. Nên que diêm đã không được đốt lên, bùng cháy…
Người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Dù nhiều lần hứa hẹn sẽ từ bỏ cờ bạc nhưng chồng tôi vẫn chứng nào tật ấy. Người ta thì cóp tiền mua đất, xây nhà. Đằng này, vợ chồng tôi cứ mãi ở trong căn phòng tập thể của nhà máy cấp cho, chật chội và tù túng.
Đồ đạc trong nhà lần lượt không cánh mà bay. Tệ hại nhất là chủ nợ tìm đến tận nơi. Họ quậy tung nhà tôi cùng những lời lẽ vô cùng thậm tệ. Tôi không còn mặt mũi nào để nhìn bạn bè, hàng xóm. Có muốn giấu mình trong vỏ bọc yên ấm cũng không thể được.
Thương nhất là con gái khi nó phải nhiều lần chứng kiến bố mình bị người ta mắng chửi, đánh đập. Ai cũng khuyên tôi nên ly hôn vì làm sao cả đời cáng đáng được nợ nần. Nhưng nhìn cảnh con bé ngày nào cũng mong ngóng bố đi làm về, lòng tôi nhũn lại.
Con bé bám bố đến mức những đêm anh không về, nó không chịu ngủ. Những lúc con ốm nặng cũng chỉ có anh mới dỗ dành nó ăn cháo và uống thuốc. Dù anh là người chồng, người cha vô trách nhiệm, nhưng thôi thì ít ra, lòng anh cũng thương con. Một lần nữa những que diêm lại ẩn mình trong hộp…
Giờ thì que diêm không thể nằm trong hộp nữa. Nó cháy bùng lên những đau đớn và căm giận trong tôi. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi có bồ. Nó dường như quá sức chịu đựng đối với tôi. Với vẻ ngoài đẹp trai và khéo ăn nói, tôi vẫn biết có nhiều cô thích chồng mình, nhưng không nghĩ anh còn có thể cư xử như vậy với vợ con.
Một người chồng không bao giờ đưa vợ một đồng lương để nuôi con. Một người chồng sống nhờ vào thu nhập của vợ. Một người chồng thỉnh thoảng vẫn ngửa tay xin tiền vợ trả nợ. Vậy mà vẫn có thể phụ bạc chính người đã tận tụy đồng hành cùng mình vượt qua hết khó khăn này đến cực nhọc khác. Chỉ vì cô ấy trẻ đẹp và nghe nói có hứa sẽ giúp anh ta trang trải một khoản nợ nần.
Đau đớn nhất là việc chồng ngoại tình, tất cả mọi người xung quanh đều biết, chỉ có tôi là chẳng biết gì. Hàng ngày tôi vẫn chợ búa, cơm nước chờ chồng. Trong giấc mơ thon thót lo chủ nợ đến đánh chồng mình.
Người ngoài ghé tai nói chuyện bồ bịch mà tôi không chịu tin. Cho đến lúc vỡ lẽ mọi chuyện thì trái tim tôi tưởng chừng vỡ vụn. Giờ thì que diêm không thể nằm trong hộp nữa. Nó cháy bùng lên những đau đớn và căm giận trong tôi.
Tôi bế con ra khỏi nhà và quyết định ly hôn. Điều mà lẽ ra tôi nên làm ngay từ lúc nhận ra mình đã lựa chọn sai lầm. Cuộc đời tôi là những que diêm cháy dở…và cái kết của ly hôn. Và tôi hiểu, có đôi khi phận sự của que diêm chỉ là… cháy.
Medonthan theo phunuonline
Bình luận bị đóng