“Tôi làm mẹ năm 15 tuổi. Các bạn háo hức bước vào cấp ba cũng là lúc tôi lầm lũi ở nhà chờ ngày sinh con gái”, bạn Thúy Diệu tâm sự về vấp ngã đầu đời của mình.
- 3 năm sau cưới tôi luôn thấy cuộc sống ngột ngạt
- Đúng là thà không có chồng còn hơn
- Dù không có bố, 3 con tôi vẫn hạnh phúc
Thời điểm ấy, bạn bè xa lánh tôi, không ai đến thăm hay còn chơi với tôi nữa. Những người xung quanh bàn tán về tôi như một đứa trẻ hư hỏng, sa ngã. Trong một thành phố nhỏ miền Trung nghèo, những tin đồn, những lời phán xét ác ý bay nhanh như gió bủa vây gia đình tôi. Cuộc đời cô gái trẻ – là tôi – đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Nga, chưa từng về Việt Nam cho đến năm 12 tuổi, khi bố mẹ về quê cũ Quảng Bình ở hẳn. Ở xứ người, tôi học không giỏi trong một lớp toàn học sinh giỏi nên bị cô lập.
Sau 1 năm học, tôi bị chuyển về lớp khác, nơi có học sinh kém, nghịch ngợm nhưng cũng tình cảm hơn. Rời xa khỏi đám bạn kiêu căng cũ, tôi hòa nhập ngay với lớp học mới. Họ thân thiện và yêu thương tôi.
Nhưng cũng vì ham vui với bạn bè, tôi dần sa ngã. Tôi làm quen với nhiều bạn mới, những người bạn lớn tuổi ở trường cấp 3. Họ đưa tôi vào những cuộc vui chơi không bờ bến, tôi bỏ hẳn học hành. Tôi nói dối mẹ ngủ ở nhà bạn rồi đi qua đêm không về. Sáng ra, mẹ còn mua bánh mỳ mang đến lớp cho tôi.
Người yêu tôi khi ấy chỉ hơn vài tuổi và vẫn đang học cấp ba. Chúng tôi đều trẻ con và không nghĩ nhiều đến tương lai hay hậu quả của việc quan hệ tình dục sớm. Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi dính bầu. Tôi phân vân, lo âu không biết phải làm sao, chỉ gắng giấu bụng bầu sau những chiếc áo dài và rộng thùng thình đang là mốt những năm đó.
Tôi tìm gặp một chuyên gia tư vấn về giáo dục giới tính khi cô ấy về giảng dạy tại trường. Cô phân tích đầy đủ mọi trường hợp sẽ xảy ra, rồi khuyên tôi nên lựa chọn đúng đắn.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và chuyên gia tư vấn đã bị các bạn học nghe được, tin đồn chẳng mấy chốc lan ra khắp trường. Tôi buộc phải bỏ học khi chỉ còn vài tháng nữa là kết thúc học kỳ.Mặc cho những lời đe dọa từ bạn bè, người thân xung quanh rằng đứa bé sẽ gây ảnh hưởng, thậm chí phá hoại tương lai, tôi vẫn quyết tâm giữ lại giọt máu của mình.
Tất cả bạn bè cùng khóa năm đó đều học lên cấp 3, chỉ một mình tôi tụt lại. Việc nghỉ ở nhà với cái bụng bầu ngày càng lớn khiến tôi mệt mỏi. Gia đình hai bên cố vun vén cho đôi trẻ, dù cả hai đều chưa đủ tuổi kết hôn. Chúng tôi về ở hẳn với nhau, anh ta cũng bỏ học vì chuyện này.
Cuộc sống gia đình chưa bao giờ dễ dàng bên cạnh người bạn trai trẻ con suốt ngày cắm đầu vào chơi điện tử. Những lúc tôi mệt mỏi và rầu rĩ, không vừa mắt, anh ta đánh luôn.
Thời gian đó, tôi không dám suy nghĩ nhiều vì sợ ảnh hưởng đến con. Tôi gắng vượt qua những khó chịu, mệt mỏi với mong ước con mình sinh ra được khỏe mạnh. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể giữ tâm trạng mình vui vẻ, lắm lúc tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, ngậm khóc một mình. Tôi chỉ biết chờ con ra đời, không hề nghĩ tương lai sẽ như thế nào.
Điều tất yếu của cuộc tình trẻ con là tôi và bạn trai chia tay không lâu sau khi con gái ra đời. Tôi trở thành mẹ đơn thân, sống phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình. Nghĩ lại, nếu ngày đó không có mẹ, chắc tôi đã chết từ lâu vì tuyệt vọng và đau khổ. Mẹ không đánh mắng gì, trái lại còn hết mực động viên, giúp tôi chăm con, rồi sau này, thay tôi nuôi nấng cháu.
Sau 1 thời gian dài ăn bám gia đình, tôi nhận ra không thể cứ sống như vậy mãi được. Tôi phải đi học lại, phải đi làm để nuôi con, để sống tiếp, để tương lai cho con và chính bản thân mình tươi sáng hơn.
Tôi cần mẫn đi học các lớp bổ túc văn hóa buổi tối, bù lại khoảng thời gian đã mất. Rồi tôi đăng ký học một trường du lịch trong Đà Nẵng, mẹ giúp tôi chăm con trong thời gian đi học. Sau khi ra trường, tôi tập trung kinh doanh và làm thêm nghề PG trong thời gian rảnh.
Từ một bà mẹ đơn thân rầu rĩ và ăn bám, hiện tại, tôi có thể tự nuôi mình và phụ giúp gia đình nuôi con gái. Tôi bắt đầu có những mối quan hệ tình cảm mới, tuy nhiên, những chuyện đã qua khiến tôi nghi ngại mọi thứ. Tôi không còn khao khát yêu đương hay kết hôn nữa. Thay vào đó, tôi muốn tập trung kiếm tiền để nuôi dưỡng và bù đắp cho con.
Khi đi cùng cô con gái 7 tuổi của mình, ít ai nhận ra chúng tôi là mẹ con. Quả thật trong gia đình, tôi đóng vai chị gái vụng về, còn mẹ mới thật sự là mẹ của con gái tôi. Cả cuộc đời này, tôi nợ con một gia đình đầy đủ, một trách nhiệm và niềm quan tâm trọn vẹn. Con đã phải chịu thiệt thòi vì những sai lầm ngày trẻ của tôi.
Tuy vậy, tôi chưa bao giờ hối hận vì sinh ra đứa con gái đáng yêu này. Chỉ là, nếu được làm lại, tôi sẽ không sinh con vào thời điểm đấy. Tôi sẽ sinh con khi đã học hành đàng hoàng, đã có công việc ổn định, bên người chồng, người cha luôn luôn yêu thương và đón nhận con.
Nhưng những chuyện đã xảy ra mãi mãi vẫn nằm đó, trong quá khứ. Những hành động dại dột, lầm lỡ tuổi trẻ mãi không thay đổi được nữa. Tôi bất lực trước quá khứ đầy sai lầm của mình nhưng đâu thể khóc mãi vì nó được.
Thời gian sẽ trôi qua đủ lâu để những bước ngoặt lớn lao trước đây trở nên thật nhỏ bé. Để khi nhìn lại, tôi có thể thấy mình đã trưởng thành, mạnh mẽ như thế nào sau những sai lầm đó.
Bây giờ, tôi chỉ gắng tập trung việc kinh doanh để có thể tự nuôi con gái mà không phụ thuộc vào mẹ nữa. Rồi biết đâu, trong tương lai, tôi có thể thực hiện ước mơ làm nhà thiết kế thời trang từ hồi bé.
Theo zing