Sau khi ra trường tôi vào miền Nam xin việc. Lần đầu tiên bước vào đời, sống xa gia đình, không bạn bè thân thuộc, thiếu thốn tình cảm, tôi phải lòng anh, mối tình đầu của tôi. Tôi yêu anh say đắm bằng tất cả tình thương, không hề toan tính. Kết quả tôi có thai, cũng là lúc nhận ra tình yêu của anh không đủ lớn, không thể đem lại hạnh phúc cho mình. Anh phản bội lại tất cả tình thương và niềm tin của tôi. Giữa hai đứa xảy ra nhiều mâu thuẫn, rắc rối, tất cả xuất phát từ anh.
Tôi suy sụp tinh thần và thất vọng nhưng không muốn từ bỏ đứa con vì lỗi một phần do mình tạo ra. Tôi âm thầm chịu đựng, cố gắng chăm sóc sức khỏe cho mình và cho con để chờ đến ngày sinh. Sau khi sinh, con được 2 tháng cũng là lúc mẹ con tôi quyết định rời xa anh tuy sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn. Kể từ đó đến nay con gần được 6 tuổi, tôi sống khép mình và lặng lẽ nuôi con.
Con mỗi năm mỗi lớn, nỗi cô đơn của tôi cứ thế tăng lên. Những khi đêm về tôi lại sợ, sợ bóng tối bao phủ với biết bao cô đơn, hiu quạnh, nỗi ân hận cứ giằng xé. Tôi khao khát một bờ vai vỗ về, yêu thương, sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Bao nhiêu đêm mất ngủ, nằm bên cạnh nhìn con, mọi suy nghĩ cùng nước mắt tuôi rơi. Tôi cứ nghĩ và sợ nếu chẳng may sau một đêm có chuyện gì xảy ra với mình thì con sẽ ra sao? Chắc cũng chẳng ai biết vì hiện tại mẹ con tôi luôn luôn sống cô độc.
Bước thêm lần nữa cảm giác tôi lại sợ, sợ mình không gặp được người đàn ông tốt, sợ thêm lần nữa thất bại, sợ họ không chấp nhận những gì thuộc về mình, sợ con phải gánh chịu thêm tổn thương do tôi mang đến. Sau cuộc tình thất bại để lại trong tôi quá nhiều vết thương lòng, đến giờ thực sự tôi hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông dù biết rằng cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt.
Bao lần tôi tự trấn an mình không thể sống khép kín và bi quan như vậy, hãy hy vọng và sống lạc quan hơn nhưng nghĩ dễ chứ để hành động đúng theo suy nghĩ thật sự khó vô cùng. Trong cuộc sống, công việc, tôi tự tin về khả năng kinh doanh và chăm lo gia đình con cái, theo đánh giá của bạn bè, những người xung quanh, tôi xinh đẹp, cởi mở và thân thiện, biết lo toan cuộc sống gia đình, nhưng trong tình cảm tôi hoàn toàn mất tự tin.
Công việc tôi kinh doanh, gặp gỡ khách hàng là đàn ông cũng nhiều, độc thân có, ly dị có, có vợ cũng có, nhưng qua tiếp xúc họ mang đến cho tôi sự cảm nhận đầu tiên rằng trong số đó quá chú tâm về vấn đề sex. Tôi nghĩ họ đến với mình, cần mình chỉ vì điều đó chứ không yêu thương.
Tôi cũng không phải là người không có khả năng hay kém hiểu biết trong chuyện đó nhưng với tôi tình dục phải xuất phát từ sự thương yêu. Tôi không thể sống và chấp nhận kiểu tình một đêm. Nhiều người nói tôi sống quá cứng nhắc, nhưng bản thân sống như thế nào chỉ mình biết rõ, bởi tôi còn có con, gia đình, những người xung quanh.

Tôi đã phạm lầm một lần trong đời nên không thể sống buông thả để rồi phạm phải sai lầm này đến sai lầm khác.
Tôi đã phạm lầm một lần trong đời nên không thể sống buông thả để rồi phạm phải sai lầm này đến sai lầm khác. Tôi cần người cho tôi cảm nhận rằng cả hai có sự đồng cảm, chia sẻ cùng nhau trong mọi hoàn cảnh, mang đến cho hai mẹ con tôi cảm giác an toàn khi ở bên, và tôi cũng nguyện sống hết mình với người tôi yêu thương.
Có những người khi hỏi về hoàn cảnh của tôi, tôi nói thật lòng và nhận lại sự im lặng từ họ. Nhìn nhận cách cư xử của họ khiến cho sự thất vọng, mặc cảm trong tôi không thể thoát ra được, phải chăng những người làm mẹ đơn thân, không may mắn trong tình yêu như tôi đều mang tội?
Tôi nghĩ những ai thất bại một lần trong tình yêu đa số đều cùng chung suy nghĩ như nhau. Con người ai cũng cần được yêu thương, được sẻ chia mọi nỗi niềm trong cuộc sống nhưng lại sợ vì mất niềm tin và không dám vượt lên chính mình dẫu biết rằng tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng. Mình không thể sống thanh thản nếu không có được niềm tin và vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Vậy nên hãy cứ hy vọng bởi sự hy vọng cho ta thêm sức mạnh để tồn tại ngay khi chúng ta đang bị bỏ rơi.
Tôi cầu mong những ai đang trong hoàn cảnh đơn thân sớm có được một nửa yêu thương vì chỉ có thế mới có thể làm cuộc đời mình mỉm cười và chỉ có nụ cười mới xua tan màn đêm u tối trong cuộc đời mình mà thôi.
medonthan.net – Theo Sưu Tầm
4 bình luận
xã hội của chúng ta còn phong kiến và kì thị những ng mẹ đơn thân như chúng ta chị ah, khi nói cho người khác nge rằng mình đang làm mẹ đơn thân thì có rất nhiều cặp mắt trầm trồ k phải để khen ngợi mà là dùng lời lẻ xúc phạm và chê bai mình, tôi thật k hiểu làm mẹ đơn thân có gì xấu đâu chứ. con người thật bất công.
Có người này có người nọ, nên không cần phải quan tâm những người không thấu hiểu cho chúng ta, mà chỉ biết chỉ trích và phân biệt, và họ cũng không mang lại được gì thì chúng ta không cần quan tâm họ.
ở nước ngoài nta còn coi trọng mẹ đơn thân vì họ mạnh mẽ , thay vì có 2 ngươi nuôi con thì đằng này chỉ có 1 mình người phụ nữ. Vậy mà ở đây mẹ đơn thân luôn bị khinh khi, và nhận được ánh mắt nhìn khinh khinh của ngta. nhưng mình vẫn tin rằng ai là mẹ đơn thân thì đều rất mạnh mẽ, và có khi không cần đànông chúng ta vẫn sống tốt và hp phải k các mẹ
Bạn nói đúng, phải luôn mạnh mẽ lên. Khi người phụ nữ làm medonthan thì lúc đó bản năng làm mẹ, bản năng sinh tồn, là mạnh mẽ nhất.