Chị Hà Trần. Một người phụ nữ đã từng ly hôn, đã từng dang dỡ. Và giờ đang là mẹ của 3 đứa con. Đến giờ thỉnh thoảng chị vẫn còn hoang mang không hiểu vì sao cuộc sống của mình lại như vậy. Nhưng chị dám chắc chắn một điều rằng: chị chưa bao giờ ân hận về quyết định của mình. Dẫu vui hay buồn thì đó cũng là những nốt nhạc thăng trầm trong cuộc sống, mỗi lần vấp ngã là mỗi lần ta mạnh mẽ hơn, vững chãi hơn.
Chị. Gần như không biết đến cảm giác nhàn rỗi, ung dung tự tại của thời son trẻ. Cuộc sống khó khăn, hoàn cảnh khác biệt đã lấy đi của chị tất cả. Nhưng điều đó không biến chị thành 1 người sai trái, chị vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của gia đình với thành tích học tập xuất sắc. Chị vẫn nhớ như in niềm vui của Bà Ngoại khi kể về đứa cháu gái này, vẫn nhớ như in lá thư của anh Hai viết vui mừng, hãnh diện khi em gái đỗ vào chuyên văn Quốc Học. Rồi đến khoảng thời gian làm thuê đủ việc để kiếm tiền nuôi em. Điều đó có gì sai, có gì đáng khinh khi. Xã hội càng xem thường, chị càng cố gắng vươn lên để khẳng định: bần cùng không hẳn sinh đạo tặc.
“Khi lọt lòng mẹ, chị cũng là nạn nhân của 1 chuyện tình không hồi kết. May mắn thay mẹ chị được người đàn ông tốt cưu mang và yêu thương chị như con. Đến giờ trong mắt chị chỉ xem mỗi người ấy là cha và kính trọng vô cùng Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi vài năm thì biến cố gđ xảy ra, Ba chị mất, mẹ chị phải một mình mưu sinh nuôi con và không may vướng vào lao lý. Chị lúc đó mới học lớp 8, sống nương tựa bà ngoại già yếu, chị vừa học vừa đi làm thuê nuôi em. Lên cấp 3 chị đỗ vào chuyên văn Quốc Học, cả nhà mừng lắm nhưng học được 1 năm chị bị tai nạn. Lúc ấy khó khăn cứ tưởng chết đi còn tốt hơn… Nằm 1 chổ bữa đói bữa no, vì không có tiền bắt vít khi gãy xương chân nên đến giờ chị vẫn đi có tật.”
Sau khi hồi phục chị không đi học được nữa nên cố gắng đi làm nuôi em trai. Lúc ấy chị quen người 1 người gần nhà, mối tình đầu, gia đình anh gia giáo nên ngăn cấm nhiều lắm. Vì chị là con không cha, lý lịch gia đình lại không tốt. Khi đó còn trẻ chỉ biết yêu là yêu, không so tính hay suy nghĩ sâu xa, gia đình anh rất nặng lời xúc phạm những vẫn không từ bỏ. Một đứa con gái mới lớn, không cha không mẹ, không được giáo dục nhiều về giới tính, 19 tuổi chị mang thai. Gia đình anh vẫn không chấp nhận. Đến khi thai 7 tháng thì chị được nhìn về, không đám cưới…
Khoảng thời gian làm dâu, làm vợ muôn vàng khó khăn, không được trân trọng. Nhưng chị luôn cố gắng chứng minh cho mọi người hiểu, con không cha không mẹ không phải là xấu, không ai có thể chọn nơi mình sinh ra nhưng cách sống là do mình chọn. Sinh con chưa đầy 1 năm chị xin gđ chồng bế con vào SG học nghề trang điểm. Đi học 1 mình xa nhà đã khó, mang theo con càng khó hơn, nhưng chị tốt nghiệp khoá học loại giỏi.

chi Hà Trần trang điểm cho hoa hậu Ngọc Anh( HH Các Dân Tộc VN)
Trở về quê, cách đây 14 năm nghề trang điểm rất hiếm hoi, chị mở 1 cửa hàng áo cưới nhỏ để làm. Ban đầu toàn làm miễn phí, cột thùng đồ nghề sau xe đạp. Dần dần cố gắng mở tiệm lớn hơn xíu, đến nay đã qua 5 lần đổi cửa hàng. Năm 2013 chị tham gia cuộc thi Cây cọ vàng toàn quốc, từ đó bắt đầu tham gia trang điểm các sự kiện, các cuộc thi người đẹp nhiều hơn như Hoa hậu các dân tộc Việt Nam 2013, hoa hậu Việt Nam 2014.”
Chị. Đã từng bước chân vào làm dâu gia đình giàu có, danh giá. Không cưới hỏi, không được chấp nhận… Chị đã cố gắng hết sức với vai trò làm dâu, làm vợ, làm mẹ, cố gắng làm việc để chủ động cuộc sống. Mong muốn xoá tan mọi dè bĩu nghèo không phải là cái tội. Không ai có thể lựa chọn cho mình nơi để sinh ra. Và rồi cuối cùng, tất cả lại quay về với số 0 tròn trĩnh.
Chị. Người phụ nữ chủ động ly hôn khi không còn cứu vãn được nữa. Bao nhiêu chịu đựng, tổn thương, tha thứ…chị im lặng. Vì thế khi ly hôn bao tai tiếng đổ hết lên đầu. Uh thì cũng được, chị đã chọn như vậy mà. Người hiểu thì không cần giải thích, người không hiểu giải thích cũng như không. Chỉ buồn nhất là không thể đem đến cho các con cuộc sống trọn vẹn.
Chị. Đã gặp anh- người đàn ông thứ 2 và mang thai trong lúc dầu sôi lửa bỏng.. Thay vì có thể giải quyết mọi việc 1 cách êm đẹp, chị đã chọn cách đối diện với tất cả và sinh con. Cho dù cả xã hội này có gào thét xem thường chị thì chỉ cần bản thân chị hiểu, anh hiểu và các con chị hiểu. Đó là khoảng thời gian chị thấy cuộc sống này đẹp nhất, được yêu thương, che chở. Chị quên mất rằng mình là người đàn bà đã cũ, hạnh phúc bên anh. Chị tin trên đời này có phép màu!! Nhưng thực tế, phép màu chỉ có trong cổ tích. Người đàn ông ấy không đủ tự tin để đối diện với xã hội bàn bè về mối quan hệ cùng người đàn bà từng dang dở. Chị lại lần nữa làm mẹ đơn thân…
Đã cũ thì có gì sai, có gì xấu hổ. Làm sao có thể xinh đẹp được khi đã là mẹ của 3 con, bụng rạn, ngực chảy xệ…Nhưng thay vào đó chị có 3 cục vàng biết cười, biết nói đang chờ chị hàng ngày ở nhà. Chị không thể ăn mặc sành điệu, sắm hàng hiệu, đi xe đắt tiền… thì có gì xấu, chị còn nhiều việc phải lo và rất rất quý trọng đồng tiền khó khăn tự tay kiếm được. Chị mong mỏi được yêu thương và tin vào tình cảm chân thành thì có gì không đúng. Phụ nữ dù tinh nguyên hay cũ kỹ thì cũng là phái yếu, mong muốn được yêu thương che chở là lẽ thường tình. Không mồi chài ai để được ban bố tình thương, tiền bạc. Vì thế chị không cần ai nhìn chị với ánh mắt thương hại, xấu cũ nhưng không có nghĩa là tồi tàn. Chị chưa bao giờ để ai phải thiệt thòi, xấu hổ về mình đặc biệt là người chị yêu thương.

Chương trình mẹ đơn thân giấc mơ hạnh phúc do mẹ Hà Trần khởi xướng và là trưởng ban tổ chức

Mẹ Hà Trần cùng các mẹ tổ chức sự kiện Mẹ đơn thân giấc mơ hạnh phúc
Người ta nói, đàn bà đáng sợ nhất là khi họ điềm tĩnh đối diện với nỗi đau, cảm xúc chai sạn. ĐÓ LÀ CHỊ- NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ!
#medonthan