Tôi sẽ nói ra chuyện của mình để mọi người hiểu thêm, có một người chồng ích kỷ, gia trưởng và có tính vũ phu thì cuộc đời của người phụ nữ sẽ ra sao? Nếu cho chọn lại thì chắc chắn rất nhiều phụ nữ sẽ chọn giải pháp như vậy.
- Dù không có bố, 3 con tôi vẫn hạnh phúc
- Đau đớn khi phải nói dối về cha của con
- Mẹ đơn thân chật vật tìm hạnh phúc
Đọc tâm sự của các chị em, tôi rất cảm phục sự quyết đoán và quyết định đúng cho một cuộc sống, một tương lai cho mình cùng con của mình nữa. Có nhiều chị em đã than “thà nuôi con một mình còn hơn có chồng chẳng ra gì”. Đúng như vậy đó các chị à. Tôi sẽ nói ra chuyện của mình để mọi người hiểu thêm, có một người chồng ích kỷ, gia trưởng và có tính vũ phu thì cuộc đời của người phụ nữ sẽ ra sao? Nếu cho chọn lại thì chắc chắn rất nhiều phụ nữ sẽ chọn giải pháp như vậy.
Tôi là người được ăn học tử tế và có công việc ổn định từ khi lấy chồng đến nay đã 23 năm. Suốt thời gian sống chung tôi sinh được 2 con trai, đứa lớn năm nay 22 tuổi, nhỏ 17 tuổi và tôi cũng gần qua tuổi 47. Bao nhiêu năm qua cũng vì “xấu chồng hổ ai?” nên bản thân lúc nào cũng nhẫn nhịn chịu đựng, không dám tâm sự, chia sẻ với ai ngay cả người thân yêu nhất (bố mẹ mình, anh chị em ruột mình). Vì tôi cứ nghĩ thà một mình mình đau còn hơn để tất cả người thân yêu mình đau, cũng như số phận an bài: “Mình nợ người ta từ kiếp trước, nay mình phải trả cho xong vậy?”. Vì suy nghĩ ấy mà tôi đã nhịn nhục đủ điều để giữ kín vỏ bọc với bên ngoài có một gia đình êm ấm.
Chồng tôi là công nhân lái xe, lái máy thường đi suốt ngày, thực ra công việc không ổn định, một năm đi làm thuê khoảng 4-5 tháng, biết ăn nhậu, biết gái gú và luôn mắc “bệnh sĩ diện” bảo thủ thì không ai bằng. Đặc biệt là chứng gia trưởng, ngang bướng và ích kỷ, rất hay gây sự vô cớ. Những chuyện rất nhỏ như nếu tôi đi làm về trễ một chút là anh la lối: “Đi đâu chơi không biết giờ về..?”, hay cơ quan tổ chức họp mặt ăn uống, tôi gọi điện báo về nhà thì anh lại nói “không cần báo, muốn đi đâu tuỳ thích, không quan tâm…”, nhưng tôi về đến nhà là anh chửi rủa rất thậm tệ…
Tôi chăm chút lúc con còn nhỏ, chỉ bảo nó cách ăn mặc…thì anh nói chiều con, làm hư con… Tôi đã nhận ra sự khác biệt về cách sống, sự suy nghĩ và nhận thức giữa anh và tôi ngay sau khi kết hôn, nhưng vì sợ cha mẹ buồn, các con thiếu tình cha, lại mặc cảm xã hội, đồng nghiệp… cứ thế tôi càng nhịn anh càng lấn át. Còn việc đối xử với bố mẹ vợ thì rất tệ, tôi đã nghĩ bản thân mình anh đối xử chẳng ra gì thì người sinh ra mình cũng không được anh coi trọng là lẽ thường.
Bố tôi qua đời năm 1998, mẹ tôi mất năm 2005, quê ở Thái Bình, chồng tôi không để tang, không thắp một nén hương, không cho tôi thờ cúng với “lý do con gái xuất giá tòng phu…”. Thực tình tôi nghĩ mình xa quê, là con gái, lập bàn thờ cúng bố mẹ để bạn bè thăm viếng sau 49 ngày thì rước các cụ lên chùa. Nhưng anh tỏ ra rất nặng nề bực bội, nhất nhất không cho để bàn thờ, tuy vậy tôi vẫn lập thờ và thế là không khí trong nhà những ngày đó vô cùng ngột ngạt.
Nói chung trong gia đình tôi rất ngột ngạt khi có anh trong nhà, vì anh luôn là người xét nét, soi mói, bắt bẻ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn với vợ, con… Nếu có công việc gì cần sự bàn bạc thì chỉ là cãi cọ, to tiếng uy quyền với lời lẽ thô tục khó nghe ở anh, lúc nào anh cũng đúng (mặc dù ý kiến của anh rất vô lý và thiếu suy nghĩ, thường là những lời tục tĩu, xúc phạm mẹ con tôi). Vì một điều nhịn 9 điều lành, tôi và các con luôn nhẫn chịu cho yên cửa nhà. Chính vì thế tôi luôn thu mình lại tránh bàn bạc chuyện trò với anh để bớt xung đột, thì anh lại nói tôi coi thường anh, anh lại chửi bới nhiều hơn.
Rồi đến một ngày anh đã giở chứng vũ phu cầm dao đòi giết tôi. Tức nước vỡ bờ, bao điều đau đớn nín nhịn bất chợt ùa về, như thế là hết, hết thật rồi, các con tôi đã ủng hộ. Nó nói có chồng như mẹ thì có mà làm gì, có cha cũng như không thì có để làm gì? Tôi đau đớn nghĩ ra rằng mọi cố gắng của mình đều là vô vọng, là sự bất hạnh khôn cùng. Các cụ xưa nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, thật đúng. Các con tôi đã nói không muốn thấy mẹ khổ thêm vì cha nữa.
Thực tình tôi đã sống ly thân với anh từ lúc xảy ra chuyện đó (hơn 1 măn nay), quyết định ly hôn thì tôi chưa muốn. Tôi muốn dành tất cả tài sản và tình thương yêu cho hai con trai. Còn anh thì muốn ly dị để chia tài sản và giữ cho riêng mình. Anh nói tài sản anh được 1/2, con đã đủ 18 tuổi tự làm tự lo, không liên quan trách nhiệm gì về con cái… Vì thế tôi rất bối rối, buồn vì con mình có cha mà là người cha vô tình, người cha không tránh nhiệm, người chồng vô tâm, nếu tôi không cam chịu nhịn nhục nữa thì buộc lòng phải ly dị. Mà cam chịu níu giữ thì hết đời, sống trong cảnh tâm bất an, tinh thần hoảng loạn kìm nén, không khí ngột ngạt bao trùm… Không biết tôi phải làm thế nào bây giờ?
Tôi muốn ly dị mà thoả thuận tài sản dành hết cho 2 con, sau này cha mẹ muốn theo ở cùng con nào tùy chọn, nhưng tôi biết anh sẽ không chịu. Còn toà án có giải quyết ly hôn khi tôi yêu cầu thoả thuận về tài sản không chia mà để cho con hết hay không?
Từ những thực tế trong cuộc sống hôn nhân của mình tôi thấy Duyên đã chọn đường đi cho mình rất đúng. Chỉ những người sinh ra những đứa trẻ và không có trách nhiệm nuôi dạy chúng, bỏ mặc chúng thì mới đáng trách. Còn những lời dị nghị, những câu nói mỉa mai của người đời là điều không đáng để Duyên quan tâm. Phụ nữ ngày nay khác xưa nhiều lắm, họ cần một người chồng tâm đầu ý hợp thực sự, một người có thể chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, một nửa đích thực của đời mình chứ không như lớp người tuổi chúng tôi về trước, khi nhận ra sự việc chỉ biết nuối tiếc “thà không có còn hơn”.
Cũng qua chuyên mục này rất mong các bạn, các anh chị cùng chia sẻ với tôi, có thể cho tôi lời khuyên trong hoàn cảnh này tôi thật sự biết ơn và trân trọng.
Bình luận bị đóng