Con gái tôi năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Ở độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ, thay vì đến trường đại học như bạn bè cùng lứa, hoặc có một việc làm tử tế, thì cháu trở thành vợ, thành mẹ, sống một cuộc đời dang dở khi vừa mới đôi mươi…
Ngày phát hiện ra con gái mình có bạn trai khi vừa mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, tôi đã lên tiếng cảnh báo. Dù quát mắng hay nói ngọt ngào, cháu vẫn bỏ ngoài tai lời khuyên của mẹ. Bạn trai của nó là một cậu thanh niên thất nghiệp lêu lổng xóm trên. Tôi chỉ còn biết âm thầm mong con không làm điều gì dại dột.
Nhưng những việc đau lòng vẫn xảy ra. Chỉ sau nửa năm kể từ ngày tôi biết chuyện, con gái tôi sợ hãi thú thật với mẹ rằng mình đã mang bầu, người yêu cũng đồng ý cưới. Tôi tái mặt chưa biết nói gì, bố cháu đã cầm chổi đòi đuổi đánh con ra khỏi nhà. Nhưng không còn cách nào khác, cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận tổ chức cho hai đứa một đám cưới vội vàng.
Vậy là con tôi đi lấy chồng khi lẽ ra ở tuổi đó, nó có thể bước chân vào giảng đường đại học, hoặc có một việc làm tử tế. Với kinh nghiệm một người làm mẹ, tôi biết, cuộc sống làm dâu rất vất vả, nhất là với một cô gái chưa từng va chạm. Nhưng bởi cháu đã lỡ lầm nên tôi không thể làm gì khác.
Tôi đau lòng vì con gái mình trót lỡ lầm
Nhìn thấy con tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, bế đứa bé trên tay khóc lóc khổ sở, trong khi bố mẹ chồng vẫn đang thản nhiên ngồi uống nước giống như đã biết trước mọi chuyện, tôi vừa tức giận, vừa đau lòng. Con gái tôi đã quá dại dột, còn tôi lại là người mẹ không thể bao bọc nổi con mình.
Giá như ngày đó, tôi kiên quyết không đồng ý cho cháu cưới, thì giờ đây, dù phải làm mẹ đơn thân, con gái tôi vẫn có thể hạnh phúc hơn. Hôn nhân chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhất là đối với những người thanh niên còn quá trẻ.