Medonthan.net– Chào các chị….
Trước đây mẹ em từng là một SM…. Sự có mặt của em trên đời này là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của mẹ. Dù tủi nhục đớn đau mẹ cũng không phá bỏ mà quyết định sinh thành và nuôi em khôn lớn như ngày hôm nay, em đã rất biết ơn mẹ vì điều đó. Chắc các chị cũng hiểu được nỗi vất vả của những bà mẹ đơn thân rồi, nên hôm nay em sẽ chia sẻ với các chị nỗi khổ của những đứa con bất hạnh.
Điều đầu tiên ai cũng biết đó là thiếu vắng một tình thương, một bàn tay chăm sóc cũng như một điểm tựa. Những đứa trẻ khác có cha dạy dỗ , có ông bà nội nuông chiều , có cô chú cho quà mỗi lần đến nhà… nhưng em thì không. 19 năm nay chưa từng một lần gọi một tiếng “ba” đúng nghĩa. Mẹ em cũng tìm được một người đàn ông khác đi chung con đường được hơn 10 năm nay, em là một đứa hiểu chuyện từ rất sớm, ngay từ đầu em đã không chấp nhận ông ấy nhưng em biết mẹ cần một người đàn ông đỡ đần, chăm sóc cho mẹ. Nên bao nhiêu năm nay em vẫn làm tròn bổn phận của một đứa con, không bao giờ hỗn láo với ông ấy dù ông ấy rất rất tệ với cả mẹ và cả em. Chỉ có điều em không thể mở miệng trò chuyện với ông ấy được, hơn 10 năm nay có lẽ một năm em nói với ông ấy 365 từ , những câu có lệ như ” con mới đi học về ” , ” mời bố mẹ ăn cơm”, ” con chào bố”.
Thứ hai là trong thời gian đi học , có rất nhiều giấy tờ phải điền tên cha mẹ, những lúc như vậy em rất bối rối, em không muốn điền tên dượng vì khác họ nhưng cũng không biết tên cha của mình. Cuối cùng em phải điền tên dượng nhưng đổi thành họ của em và mẹ cho đỡ bị bắt bẻ. Rồi có những buổi học, thầy cô, bạn bè nói chuyện về gia đình… Thật không biết nói sao, những lúc đó em rất tủi thân. Chưa bao giờ em hát một bài hát nào có từ “cha” vì đó là một từ rất nhạy cảm đối với em.
Hiện tại em đã thi đậu ĐH và đang học ở SG, những ngày mới bước chân vào SG, trong khi các bạn đi tham quan, khám phá thì em phải chật vật đi tìm việc làm thêm. Có những hôm trời mưa không kịp trú, có những lần đi bộ phồng rộp chân và có những lần say xe buýt muốn xỉu nhưng em vẫn không ngại khổ. Em đã tìm được một công việc làm thêm ưng ý và đủ nuôi sống bản thân mình ngay tháng đầu tiên. Nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn em phải tạm ngưng việc học để đi làm kiếm tiền. Em muốn đi làm để kiếm tiền gửi về cho mẹ và các em vì mẹ em giờ đã quá khổ, quá bế tắc rồi. Dù vậy em vẫn chưa cho mẹ biết quyết định này, em biết khi mẹ nghe tin em nghỉ học chắc chắn mẹ sẽ rất thất vọng. Nhưng em không thể đi học để mẹ tự mình gồng gánh được nữa. Bây giờ em đang làm nhân viên tín dụng cho một công ty tài chính, đang rất cần tiền nhưng em lại không thể kiếm được ngoài lương cơ bản là một triêu tám vì em chưa có nhiều kinh nghiệm và mối quan hệ. Người ta làm việc ngày tám tiếng nhưng em ngày nào cũng đi sớm về muộn , tối về phòng làm việc đến khuya nhưng vẫn không có khách hàng. Em biết em có sự quyết tâm , có sự nỗ lực nhưng vẫn chưa đủ,dường như may mắn chưa mỉm cười với em thì phải…Cuộc sống với em sao mà quá khó khăn, làm ra đồng tiền thật không dễ.
Em được nghe kể nhà ba em rất giàu nhưng chưa bao giờ có ý định tìm lại và nhận em. Em cũng chẳng cần, dù có khó khăn vất vả như thế nào đi chăng nữa em cũng không bao giờ ngửa tay xin một ân huệ nào từ ông ấy. Cho dù ông ấy có quỳ lạy trước mặt em cũng không bao giờ chấp nhận ông – một người đàn ông làm khổ cả một cuộc đời của mẹ và em.
Em chia sẻ những dòng này để các chị suy ngẫm một chút về tương lai nếu như các chị là một SM hoặc sắp làm SM. Và thực sự không phải đứa con nào cũng hiểu và thông cảm cho mẹ như em , có những đứa khi rơi vào hoàn cảnh như em nó sẽ oán tránh người lớn, hận cha, hờn mẹ vì đã không cho nó một gia đình no đủ và hạnh phúc. Một đứa trẻ lớn lên trong sự căm giỗi đó liệu nó có khôn lớn thành người có ích cho xã hội ? Rồi những khó khăn, thiếu thốn về cả vật chất lẫn tinh thần sẽ là một vết sẹo cuộc đời không thể nào xóa. Rồi hoàn cảnh của hai mẹ con sẽ là một gánh nặng cho xã hội… Em không có ý nói các chị hãy từ bỏ, em chỉ chia sẻ để các chị ngẫm liệu mình có đủ bản lĩnh để đi con đường này, có bù đắp cho đứa con bất hạnh ngay từ trong trứng được không.
Confession từ Hội Những Bà Mẹ Đơn Thân.