Mẹ đơn thân- Em, một cô gái mới bước sang tuổi 25 nhưng cuộc đời cũng đã trải qua nhiều thăng trầm. Người ta nói, nghe tên em đã biết số phận em gắn với một chữ “buồn”. Có lẽ thế mà em đón nhận số phận một cách tự nhiên. Và sau bao nỗi đau thì đã trở nên “mẫn cảm”.Em đã tự trói mình trong cô đơn. Không phải bên em không có chàng trai nào để ý. Trái lại, ai cũng nói em là một cô bé dễ thương và muốn làm quen. Thế nhưng, niềm tin vào tình yêu đối với em đã chết từ lâu rồi. Từ khi em nhận được tin nhắn từ người con gái lạ nói rằng người chồng sắp cưới của em đang ngủ với bạn của cô gái đó. Cũng chẳng hiểu sao lúc đó em có thể bình tĩnh, không hề rơi nước mắt. Phải chăng, là em đã quá đau.
Và em đã quyết định khép trái tim mình từ đó…..
Em đã tự vạch cho mình kế hoạch rằng trong 2 năm. Em sẽ dồn toàn bộ sức lực vào việc kiếm tiền. Và đến năm 27 tuổi,em sẽ thực hiện kế hoạch quan trọng, đó là “”Làm mẹ đơn thân””.
Em cứ tưởng rằng em đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi điều. Em cứ tự tin rằng với những gì em đã trải qua trong 3 năm qua đủ để em rèn luyện mình trở nên sắt đá. Thế rồi em gặp anh, cũng chẳng phải là tình cờ hay sắp đặt. Là em muốn học hỏi và phát triển nghiệp kinh doanh. Chính em tìm đến anh trước. Bởi em cảm nhận anh có thể hiểu được hoàn cảnh khó khăn trong gia đình mà em từng trải. Em đặt vấn đề nhờ anh dạy cho em cách kiếm tiền. Bởi lúc đó trong em đang hừng hực quyết tâm kiếm tiền để bắt đầu cuộc sống của một bà mẹ đơn thân. Và anh, cũng đã giúp đỡ em, cho em thêm những cơ hội làm việc khác để kiến thêm thu nhập.
Cũng chẳng biết anh và em trở nên thân thiết từ khi nào. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình có nhiều điểm tương đồng nên hai tâm hồn trở thành dễ đồng cảm. Có lẽ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Thêm vào đó, em đã ngưỡng mộ và khâm phục anh từ trước. Em đã thương anh và yêu anh, điều mà trước đó em đã không hề nghĩ tới và cũng không bao giờ có ý định đó. Vậy mà, tình cảm, không thể nói trước được điều gì phải không anh???
Anh đã luôn động viên em. Và từ khi có anh, em đã thay đổi, em thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, vui hơn. Mỗi ngày, em chỉ mong được nhìn thấy anh. Có khi chỉ là thấy nick anh sáng trên fb,…Và có lẽ chỉ cần nhìn thấy anh từ xa là đủ.
Và rồi, hai tâm hồn đồng cảm hòa lấy nhau. Anh thương em, em biết anh thương em nhiều. Anh cũng đã hy sinh nhiều thứ cho em rồi nhưng chỉ có duy nhất một điều – Anh không thể ở bên em được.
Em không trách anh, em không giận anh. Với em, những gì anh dành cho em quá lớn và em không đòi hỏi thêm gì nữa 🙂
Giờ đây, khi mang trong mình giọt máu của anh, em lại càng yêu anh hơn nữa. Dù sẽ làm bà mẹ đơn thân sớm hơn dự định, nhưng em không hối hận. Em yêu con và anh hơn tất cả!!!! Yêu thật nhiều! Lúc này đây, khi viết ra những dòng này là lúc em nhớ anh thật nhiều, mong anh luôn bình an và hạnh phúc.
Có thê 10 năm nữa anh sẽ đi tìm mẹ con em như lời hứa. Cũng có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại phải không anh???
Theo medonthan.net– cfs của 1 bạn gửi về hội