Medonthan- Lúc này, khi ngồi gõ những dòng tâm sự này, tôi đã quyết định sẽ làm đơn ly hôn. Làm mẹ đơn thân sẽ khổ và rất vất vả nhưng tôi không thể sống với một người chồng vũ phu như anh nữa.
Bạo lực, ngoại tình tất cả chỉ làm tôi muốn được trở thành mẹ đơn thân
Tôi là một người phụ nữ được nhiều người cho rằng “có đủ mọi thứ” với hình thức khá, làm cho một tờ tạp chí chuyên về làm đẹp. Chồng tôi 30 tuổi (hơn tôi 3 tuổi), là chủ của một gara ô tô ở Hà Nội. Anh là người rất đẹp trai, phong độ, được nhiều em gái trẻ trung thích.
Có thể nói, chồng tôi không có tật xấu nào đáng phải chê trách. Không mê cờ bạc, không nghiện rượu chè. Tuy nhiên, có về chung sống cùng nhau, tôi mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Sau khi cưới 2 tháng, tôi có bầu. Vốn cơ địa không tốt, nội tiết kém, nên bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ việc ở nhà để
dưỡng thai. Thời gian ở nhà phải “treo chân”, tôi rất buồn nhưng anh không an ủi, động viên tôi mà thỉnh thoảng lại bóng gió nói là “trên đời em tưởng mỗi em có bầu chắc”. Vốn thương con, thời gian đầu mẹ tôi có qua nhà cơm nước cho tôi, sau 3 tháng thì tôi tự túc nấu ăn.
Trong thời gian mang bầu, do lo ngại cho tình trạng sức khỏe thai nhi, nên có một số lần tôi đã từ chối “quan hệ” với chồng. Có lẽ đây là lý do mà chồng tôi có quan hệ với một cô gái chưa chồng. Khi phát hiện ra, tôi có căn vặn anh, anh đã sỉ vả tôi và ném thẳng cái nồi cơm điện vào tôi. May là nó tạt qua sườn chứ không vào bụng.
Sau buổi ném nồi cơm điện đó, anh xin lỗi, nài nỉ tôi tha thứ, bảo là chỉ “quan hệ” với cô ấy do nhu cầu. Tôi sau đó có theo dõi anh thì không thấy dấu hiệu nào chồng ngoại tình nữa nên cũng cho qua.
Tuy nhiên, sau khi sinh con được hơn 3 tháng, anh lại đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết chỉ vì tôi không chịu về quê chồng ở Nghệ An ăn giỗ bởi tôi lấy lý do con còn quá nhỏ, đi đường dài cháu sẽ mệt.
Tôi đã đi làm trở lại sau 6 tháng nghỉ sinh. Cách đây 2 tuần, tôi đi làm về muộn, cô giúp việc bận chăm con cho tôi nên không dọn dẹp và cơm nước được, chồng tôi bực bội, “đá thúng đụng nia”. Tôi có nói là “Nhà có con nhỏ, có gì cả nhà ra ngoài ăn cơm là được”. Chuyện chỉ có thế mà chồng tôi xông vào túm tóc đánh tôi, mắng chửi không thương tiếc, bảo tôi “đi làm được có vài đồng, liệu liệu mà về sớm. Không biết làm cái mẹ gì mà về muộn thế…”. Rồi anh cho rằng tôi là người mẹ tồi, có người giúp việc hỗ trợ rồi mà còn kêu mệt khi chăm con, rằng anh có thể chăm con tốt nếu như không có tôi, tôi chẳng có gì vất vả. Tôi nghe mà nghẹn đắng. Cái đau thể xác chỉ là một phần nhỏ. Tôi đau bởi những lời nói của chồng như những nhát dao đâm thẳng vào tim.
Lúc này, khi ngồi gõ những dòng tâm sự này, tôi đã quyết định sẽ làm đơn ly hôn. Làm mẹ đơn thân sẽ khổ và rất vất vả nhưng tôi không thể sống với một người chồng vũ phu như anh nữa. Tôi sẽ để anh ấy sống một mình, đương nhiên tôi sẽ không bao giờ để mình phải xa con. Tôi sẽ giành quyền nuôi con.
Có điều tôi day dứt là con tôi còn quá nhỏ, cháu chưa được 1 tuổi. Tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Gia dinh
Bình luận bị đóng