Mắt không thấy thì tim không đau, và tai không nghe thì yên tâm mà sống. Tại sao, tại sao mẹ lại để mình vừa mắt thấy, vừa tai nghe như thế này hả con?…Một mình mẹ con ta sống trong tủi hờn, đau đớn, một mình mẹ mang con trong dạ 7 tháng, còn kẻ phản bội, những kẻ vô lương tâm kia sao vẫn vui vẻ hạnh phúc đến LẠ vậy?. Mẹ tự hỏi liệu người ta có phải là CON NGƯỜI không?
Vì nếu là người thì phải có lòng trắc ẩn và tội lỗi do mình gây ra chứ con, tại sao, tại sao vậy? Phải chăng kiếp trước mẹ nợ họ quá nhiều. Tất cả là tại mẹ, là tại mẹ dại khờ, mẹ ngu ngốc, là tại mẹ quá tin tưởng cái gọi là TÌNH YÊU, mẹ thật ngốc khi đánh giá con người qua thời gian, mẹ đã mù quáng tin rằng, hơn 4 năm trời không thể là nhầm lẫn được, nhưng không, thời gian càng lâu càng giúp họ che dấu được bản chất, và đến khi gặp chuyện khó khăn thì bản chất bỉ ổi đó mới bộc lộ thật sự. Mẹ đã đặt niềm tin, niềm hi vọng quá lớn, để giờ khi vấp ngã đứng lên sao mà khó khăn đến thế. Mẹ không thể cầm gậy lên mà chống cuộc đời mẹ lên được con à.
Mẹ giờ chỉ có thể dùng chính đôi chân này để nâng đỡ chính bản thân mình. Mẹ không mong rằng sẽ có cái gì đó gọi là nhân quả, vì chắc gì khi những con người bội bạc đó xảy ra chuyện thì lòng mẹ đã thấy vui, thấy mãn nguyện, thôi thì cuộc đời này mẹ sẽ dành điều thiệt thòi về phần mình, ông trời muốn mẹ khổ sở như thế nào thì mẹ chấp nhận như thế.

Hàng ngày mẹ mong chờ con của mẹ chào đời
Con yêu của mẹ giờ trong bụng đã biết đung đưa, đạp theo tiếng nhạc, đó là niềm hạnh phúc duy nhất của mẹ, tâm hồn con non nớt, bị bố bỏ rơi từ trong bào thai, mẹ đã cố bù đắp cho thật nhiều, mẹ cười nhiều hơn, ăn uống nhiều hơn…đó là tất cả những gì mà mẹ có thể gián tiếp làm cho con, 2 tháng nữa thôi, mẹ con mình sắp gặp nhau rồi, gặp con rồi mẹ có thể làm nhiều thứ cho con hơn, được không con yêu?. Hứa với mẹ phải khỏe mạnh con nhé.
Mẹ đã có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng mẹ đã chọn con cho cuộc đời làm mẹ đơn thân, chọn con cho cuộc sống của mẹ, giờ chỉ có con mới mang lại sức sống cho mẹ, để sưởi ấm cho trái tim mẹ. Chỉ cần có con thôi, chỉ cần con thôi… Cuộc đời này không công bằng và mẹ đã chấp nhận điều đó. Có biết bao nhiêu cảnh đời còn khó khăn hơn mẹ con mình, mẹ con mình sẽ cùng nhau cố gắng con gái nhé. Từng ngày qua, mẹ đã cố gắng gắng gượng bước qua từng ngày, thật sự rất khó khăn, con có biết rằng chúng ta đã cố gắng như thế nào không, một ngày 24 tiếng, cũng thế thôi, nhưng với mẹ con mình không đơn giản thế phải không con, mỗi giờ thôi trôi qua lâu như một ngày vậy…Giờ lối thoát duy nhất cho mẹ con mình là chạy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, những suy nghĩ này và những hành động này. Sống vô tâm đi một chút, để mắt không thấy, tai không nghe, để cho cuộc sống này thanh thản, nhẹ nhàng. Chạy đi con yêu, chạy qua nỗi đau này, vết cắt này nhanh lên, để mẹ con mình thật sự sống hạnh phúc…yêu con.
MaiRung