Gửi con trai của mẹ!
Mới đó mà con sắp 1 tuổi. Gần tới ngày con tròn 1 tuổi thì mọi chuyện đã qua trong 1 năm lại dội ngược về khiến mẹ trằn trọc suy nghĩ mấy đêm nay. Cảm xúc đã thôi thúc mẹ viết ra những dòng chữ này để gửi tới đứa con trưởng thành của mẹ trong tương lai.
- Nhiều lúc không cố được nữa, nước mắt cứ rơi thôi
- Thương con, thương cho phận mình bạc bẽo
- Làm mẹ đơn thân, áp lực đủ điều
Mấy hôm nay mẹ lại buồn nhiều vì nghĩ lại quãng thời gian 1 năm qua mẹ con mình đã bước qua. Thật sự đó là vô vàn khó khăn và nước mắt. Quãng thời gian mới sinh con mẹ gần như trầm cảm. Giờ nói ra những lời này mẹ thấy mình thật độc ác và tệ hại. Mỗi lần con quấy khóc mẹ chỉ muốn bóp chết con,mẹ chỉ muốn đập con vào tường,con khóc nhiều khiến mẹ mệt mẹ lấy chăn trùm kín đầu con mặc con khóc không biết bao nhiêu lần, khiến con sợ mọi cái “chạm” vào mặt con đến tận mấy tháng sau.
Nhiều lúc mẹ phải kìm chế bằng cách tự đấm vào hai đùi mình thùm thụp rồi la hét để không đánh con. Giờ nghĩ lại mẹ thấy thật sợ và có lỗi với con. Biết bao đêm con khóc mẹ cũng chỉ biết ôm con vào lòng khóc theo. Đó là những chuỗi ngày mẹ chỉ dám bật khóc trong bóng tối, chỉ dám khóc khi đêm về. Còn ban ngày mẹ cố tỏ ra là mình ổn. Kể từ lúc sinh con đến giờ mẹ chưa 1 lần dám rơi nước mắt trước mặt đấng sinh thành đã sinh ra mẹ. Có lẽ vì phải cố gồng mình khiến cho mẹ trở lên stress và trầm cảm.

Xin lỗi con vì mẹ đã từng làm con phải sợ
Đó là quãng thời gian quá kinh khủng đối với mẹ. Cứ mỗi lần con ốm nằm viện phải lấy ven tiêm nát hết tay chân là mẹ lại xót. Lúc ấy mẹ nghĩ liệu mẹ để con đến với thế giới này là đúng hay sai? Nếu không sinh con ra thì con đâu phải chịu khổ như vậy. Rồi sinh con ra con ốm rất nhiều lần. 25 ngày tuổi mẹ đã vô dụng để con viêm phổi nặng phải nằm viện. Liên tiếp sau đó con luôn ốm. Con chỉ khoẻ không quá được 2 tuần. Khiến mẹ thấy ân hận vì suốt 9 tháng 10 ngày thai nghén mẹ đã không biết cách chăm sóc tốt cho con từ ban đầu để con bị ảnh hưởng từ lúc mới hình thành.
Tại mẹ căng thẳng, áp lực và suy nghĩ, tại mẹ chán nản và uống rượu bia khiến con luôn thiếu hụt cân nặng. Tới lúc gần ngày sinh bác sĩ còn lo con không được mốc 3kg. Giờ nghĩ lại có nhiều thứ khiến mẹ ân hận quá. Những lúc bản thân mẹ bất lực và không có lối thoát và cả những lúc mẹ mất phương hướng không biết phải đưa ra quyết định nào cho con và mẹ. Cứ mỗi lần con ốm lâu, chạy hết phòng khám này đến phòng khám khác khiến mẹ mệt mỏi nhưng thương xót con thì nhiều hơn.

Mẹ sẽ nắm tay con suốt cuộc đời này
Những lúc ấy mẹ chỉ muốn ôm con đi nhảy cầu cho kết thúc chuỗi ngày mệt mỏi áp lực. Không biết bao lần mẹ muốn chết nhưng lại chẳng dám vì suy cho cùng chết rồi người đời càng hả hê. Giờ nghĩ lại mẹ cứ ngỡ chỉ mới vừa hôm qua. Đi được đến ngày hôm nay khi thấy con lớn lên từng ngày mẹ thấy thương con vô vàn và cũng thật hạnh phúc. Giờ nói đúng sai, nên hay không nên có lẽ đã quá muộn, đã không còn thay đổi được điều gì.
Con là đứa bé mẹ đã từng quyết định bỏ đi hơn 1 lần nhưng cuối cùng lại không dám. Có lẽ đó là duyên và cũng là nghiệp, là nợ và là sự sắp đặt của ông trời. Mẹ chỉ hy vọng rằng sau này khi con trưởng thành con sẽ không oán trách mẹ đã sinh ra con. Cầu mong rằng con luôn khoẻ mạnh và bình an. Mẹ chỉ biết là dù cho con có thiệt thòi nhưng mẹ sẽ cố gắng lo cho con để con không thua kém các bạn đồng trang lứa. S
uốt cuộc đời này mẹ sẽ không bao giờ quên những gì mẹ và con đã trải qua. Mẹ mong là dù cho cả cuộc đời con có khiếm khuyết nhiều điều nhưng con sẽ là một người con ngoan và nên người. Mẹ con mình sẽ chỉ sống cuộc sống của mẹ con mình thôi con nhé! Hãy giúp mẹ mạnh mẽ. Yêu và thương con.
10/5/2017
10/5/2018
cfsmedonthan!