Từng là một đứa con gái tự tin kiêu hãnh luôn tự chủ với cuộc sống của bản thân,từng tự kiếm ra tiền,từng sống trong cuộc sống đầy đủ,từng đi chơi tiêu tiền không cần nghĩ đến ngày mai,từng cười đùa như đứa con nít không màng đến tương lai ra sao,từng,và đã từng….
- Ai bảo mẹ đơn thân là phải cúi đầu mà sống
- Một câu “không liên quan” anh liền chối bỏ hết trách nhiệm
- Sự lựa chọn của mẹ liệu có tốt cho con
Rồi cũng từng rất hạnh phúc khi bắt đầu có quyết định liều lĩnh với bước ngoặt cuộc đời.Từ bỏ mọi thứ đang tốt đẹp mà theo một người đến nơi xa xôi xây dựng gia đình nhỏ.Cứ nghĩ mọi thứ nó đơn giản lắm,cứ nghĩ chỉ cần tình yêu là vượt qua hết.Ngày ấy nghĩ mọi thứ nó đơn giản quá mức.Xa à…không sao…chỉ 2 tiếng ngồi máy bay là sắp về tới nhà.Rồi xa à, chỉ cần có chồng yêu thương là bù đắp lại hết khoảng trống mà mình đã bỏ lại….
Ừ thì cũng nhiều cái đẹp và hạnh phúc đấy…nhất là khi thiên thần bé nhỏ ở xuất hiện trong cuộc đời mẹ.Và cũng cứ nghĩ rằng có con rồi hạnh phúc sẽ nhân đôi,rồi tất cả đều dồn vào con tạo dựng những điều tốt nhất cho con…Nhưng không…đàn ông mà Chỉ Muốn Thêm Chứ Không Muốn Bớt. Cái mà mẹ nghĩ nó đơn giản quá cả thế giới mẹ chỉ còn thu nhỏ lại ở con và người đàn ông ấy.
Đàn ông họ vốn dĩ cần những cuộc chơi bạn bè hơn,họ cần mẹ họ hơn,và rồi khi con chưa đủ nổi cữ 3 tháng 10 ngày họ đã sẵn sàng từ bỏ hai mẹ con mình mà theo người con gái khác rồi đuổi mẹ con mình đi.Bao nhiêu thứ mẹ cố gắng gây dựng,bao nhiêu yêu thương và niềm tin mẹ trao mọi thứ nó sụp đổ quá nhanh con à…Mẹ tiếc cho tuổi thanh xuân. Mẹ tiếc cho sự nỗ lực không mệt mỏi. Mẹ tiếc cho cái niềm tin mà rất khó người đàn ông ấy mới lấy được từ mẹ mà họ lại dễ dàng vứt bỏ đi như vậy.
Đau không…???
Mẹ đau chứ.mẹ đau cả thể xác lẫn tinh thần con à.1tháng trời suy sụp cứ ôm con là khóc, khóc đến thắt lòng gần như không thở nổi.Bỏ bê bản thân,chán trường gần như không còn sức sống để giờ nghĩ lại mẹ thấy mình thật ngu ngốc và có lỗi với con khi để đến mức gần mất sữa vì suy nghĩ quá nhiều…
Nhưng đến giờ khi con được 7 tháng rưỡi mẹ tự hào rằng mẹ đã cân bằng được cuộc sống tuy chưa có về vật chất như người ta nhưng về tinh thần mẹ tin mẹ đã đủ vững chắc để đối mặt với tất cả mọi thứ vì mẹ biết dù cả thế giới có quay lưng hay sụp đổ thì mẹ vẫn còn có con là điểm tựa.Mẹ nhận ra rằng đừng bao giờ trông chờ người khác mang lại hạnh phúc cho mình mà điều quan trọng nhất là mình phải biết trân trọng bản thân mình trước, yêu thương mình trước thì mới đem lại hạnh phúc cho người khác được.
Tất cả đều do mình nắm bắt cả.Mỗi người có một lựa chọn riêng một con đường cho hạnh phúc của mình và Hạnh Phúc của mẹ là Con…
Yêu con???