Thật sự mình thất vọng vì những gì mình đã lựa chọn. Chồng mình mất được gần 3 năm thì bắt đầu mình có tình cảm với một người. Chúng mình quen nhau từ nhỏ nhưng học xong thì mỗi người một nơi và chỉ mới gặp lại nhau cách đây gần 1 năm.
- Tôi có nên xin chồng tha thứ để được trở về nhà
- Liệu mẹ con mình có sống tốt nếu mẹ mang con theo…?
- Có phải tại em quá yêu bản thân mình?
Người đó lập gia đình đã hơn 5 năm nhưng cũng không được hạnh phúc, đang trong thời gian ly thân chờ con tròn 1 tuổi rồi mới ly dị được vì cô ta không muốn tự mình làm đơn ly hôn. Từ ngày chồng mất, mình cũng không muốn bước thêm bước nữa dù chỉ mới bắt đầu bước sang tuổi 30, mặc dù cũng có không ít người theo đuổi. Vậy mà khi gặp lại người bạn ấy, đồng cảm về hoàn cảnh lại được bạn bè động viên và tạo điều kiện cho 2 đứa tìm hiểu nhau. Cuối cùng thì mình cũng đã chấp nhận nhưng tất nhiên mình cũng đã hỏi kỹ và tìm hiểu kỹ vì mình không muốn làm kẻ thứ 3 chen vào hạnh phúc của người khác.
Người đó luôn khẳng định tình cảm không còn gì, người vợ cũng đã ra đi không quay trở lại nữa, chỉ còn mối ràng buộc là đứa con mà thôi. Mình đã tin tưởng và nhận lời yêu. Cũng như bao cặp đôi khác cũng yêu thương, thông cảm sẻ chia, cũng có lúc giận hờn chia tay vì liên quan đến người cũ nhưng rồi 2 đứa lại xin lỗi và thông cảm cho nhau. Bạn bè, anh em, gia đình và dường như tất cả đã biết chuyện đều ủng hộ 2 đứa. Gia đình người đó cũng thường xuyên gọi mình đưa con lên chơi, xưng bố mẹ rất tình cảm. Cứ ngỡ là hạnh phúc đã trọn vẹn vậy mà không ngờ người vợ xin quay về.
Mình cứ nghĩ người đó sẽ không bao giờ còn chấp nhận nữa vì cô ta là một người theo đánh giá của tất cả mọi người là con người đối đãi với xã hội thì rất khôn ngoan, thông minh khá được lòng người nhưng lại coi chồng không ra gì, những gì chồng làm ra đều coi là của bản thân mình (có rất nhiều chuyện mình không tiện nói ra). Nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ, chỉ mới hôm qua đó thôi còn nói lời yêu thương, còn mong mình tin tưởng, xây cho mình biết bao hi vọng vậy mà chỉ sau một cuộc điện thoại của nguời vợ cũ nói sẽ ôm con về liền quay sang đá mình không thương tiếc, tuyệt tình như chưa hề có chuyện gì giữa hai đứa.
Người đó nói còn mong mình giữ im lặng để người ta được hạnh phúc và vợ không ôm con đi lần nữa. Người vợ đó cũng đã biết chuyện của bọn mình từ lâu. Đến cả bạn bè cũng không nghĩ người đó lại là kẻ như vậy. Lòng người đúng là nông sâu khó đoán. Đến lúc này mình mới nhận ra mình cũng chỉ là kẻ thay thế vậy mà mình luôn hi vọng đó sẽ là người đàn ông cho mẹ con mình hạnh phúc.
Danh dự của mình giữ bao lâu cũng tan hết bởi có những kẻ nghe cô ta mà từ trước đã luôn đi rêu rao nói xấu mình là kẻ thứ 3 đi cướp chồng người khác. Giờ thì cô ta quay về chắc những kẻ đó hả hê, khinh bỉ mình lắm các mẹ ạ. Mình yêu cầu anh ta một lời giải thích rõ ràng thì chỉ nhận được câu “Anh không thể bỏ rơi con anh được”. Đã từng này tuổi rồi mà sao mình còn dại dột đến như thế cư chứ. Có người nói mình nếu hắn ta đã phũ phàng như vậy thì mình cứ phũ phàng lại, đã tuyệt tình thì mình cũng nên tuyệt nghĩa….
Giờ mình đau lắm, chẳng biết phải làm gì khi vừa bị dối lừa vừa mất hết danh dự lại còn để lại tiếng cho con cho con, cho gia đình??? Có lẽ cả cuộc đời này mình sẽ không còn có thể tin bất cứ người đàn ông nào nữa. Lẽ nào giá trị của một người đàn bà đi qua một đời chồng không đáng để người ta thương xót mà còn bị chà đạp lên như vậy sao hả các mẹ?