Tôi – một người mẹ đơn thân trẻ , suốt 6 năm qua đã cố gắng phấn đấu rất nhiều vì con, vì mẹ và vì bản thân kể từ khi li hôn với chồng. Đó như một vết thương trong cuộc sống nên tôi vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân phải tự lực cánh sinh, không để cho con gái , cho mẹ, cho bản thân phải thua thiệt bất cứ ai.
- Lúc đầu mang thai, tôi cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc
- Tôi đã lạc mất con vĩnh viễn
- Mọi thứ như sụp đổ khi tôi biết mình mang thai
Về cuộc sống, tôi hiện tại tạm ổn đinh, tôi theo ngành học sư phạm mầm non và chỉ còn 1 năm rưỡi nữa thôi là sẽ ra trường, tuy vừa học vừa làm nhưng đó lại là niềm vui sướng khi bản thân đã cố gắng nổ lực. Nhưng về tình cảm, phải nói tôi thật sự rất buồn.
Cách đây hơn 3 năm, khi tôi chưa đi học, vẫn còn làm công nhân, tôi đã phải lòng một người đàn ông đã có vợ và một con. Theo thời gian tìm hiểu, tôi được biết anh sống ly thân vợ, nhà ai nấy ở,đứa con trai thì lâu lâu được mẹ dẫn qua nhà ông bà nội chơi. Tôi tin những lời anh nói và bên cạnh anh rất vui vẻ… Nhưng qua một số thông tin mà bạn bè thân của anh cho tôi biết thì gia đình anh vẫn đang rất hạnh phúc, tôi nhiều lần hỏi anh, thì anh chỉ trả lời nếu tin anh thì hãy cho anh thời gian… Tôi vẫn tin, bởi tôi nghĩ nếu như lời bạn anh nói thì làm sao an còn thời gian ở bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Cứ thế mối tình của tôi và anh ( được công khai bạn bè anh và tôi ) trôi qua được 1 năm.
Nhưng dần bởi tác động nhiều phía, tôi dần mệt mỏi, nhiều lần cãi nhau với anh. Rồi anh cắt đứt liên lạc, chặn face, chặn điện thoại… Tôi đau buồn cố gắng vượt qua thời gian đó để hoàn thiện bàn thân mình hơn. Khi tôi học xong năm 1, anh nhắn tin hỏi thăm tôi, tôi vẫn thản nhiên trả lời mà luôn dặn lòng là không được tha thứ cho anh, không được yêu anh nữa. Thế nhưng cái gì tới thì nó sẽ tới… Lúc tôi áp lực học hành, bạn bè, gia đình… Anh ở bên cạnh tôi và động viên tôi… Hạnh phúc tràn về, bao nhiêu kỉ niệm đẹp ngày trước lại ùa vào tâm trí tôi khi anh nói vẫn yêu tôi, nhưng do thời gian không liên lạc với tôi là anh phải giải quyết một vài vấn đề gia đình… Tôi lại tin và yêu anh hơn dù tôi biết anh vẫn chưa li hôn vợ mà chỉ ly thân. Nói tới đây, chắc các bạn nghĩ tôi ngu ngốc lắm phải không ạ ! Nhưng tình yêu là vậy đấy các bạn ạ, người ta thường nói phụ nữ yêu bằng tai là như vậy đấy…
Chúng tôi bên nhau, cùng nhau vượt qua bao khó khăn, biến cố của cuộc sống, tuy thời gian ngắn ngủi thôi… nhưng phải nói cái tháng 9 vừa qua, tôi và anh rất xui xẻo. Thế nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ bên nhau, anh còn bảo dù có chuyện gì xảy ra vẫn hãy bên cạnh anh. Tôi yêu anh nhiều hơn thời gian trước. Càng yêu anh hơn khi anh biết tôi có thai với anh, nhưng anh vẫn bên cạnh mà quan tâm tôi, anh bảo muốn giữ cũng được nhưng sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi. Nên tôi hãy quyết định nên giữ lại hay không. Nghe như vậy, tôi thật sự rất muốn giữ lại con của mình với,,,..
Oái ăm thay, tôi bị thai ngoài tử cung… Mún giữ cũng không được, may mắn là tôi thường xuyên cập nhật thông tin về vấn đề này từ khi có thai nên khi bị xuất huyết nhẹ, tôi đã đi cấp cứu và phải mổ lấy thai ra. Các bạn biết không, còn nỗi đau nào hơn là nỗi đau của một người mẹ có con mà không thể giữ được con mình. Đau đớn thể xác một, nhưng đau đớn về tinh thần đến mười. Lúc tôi nằm viện, chỉ có anh và một người bạn học tới lui chăm sóc, hoàn toàn tôi không hề nói cho mẹ hay người nhà nào biết ( bởi tôi sợ mẹ lo, mẹ còn phải giúp tôi chăm sóc con gái đang đi học…) .
3 Ngày nằm viện trơ trọi 1 mình, đau đớn lắm. Anh nghỉ làm ngày đầu tiên để đưa tôi đi cấp cứu, nhưng do công việc bận rộn, anh không thể xin nghỉ tiếp nên phải đi làm, tới tối mới vô thăm tôi. Ngày thứ 2 là ngày tôi mổ, khi mổ xong bên cạnh chẳng có ai….. đau đớn tự tập đi, đau đớn tự vệ sinh….. và tự pha sữa mà uống… Lúc ấy tôi thật sự xuống tinh thần trầm trọng, vết thương vẫn đau..Cứ nghĩ tới con, tôi nằm mà nước mắt cứ tuôn ra. Tôi vẫn tin tưởng anh, vẫn cảm thông anh vì phải đi làm, bởi lo viện phí cho tôi cũng đã hết 10 triệu, mọi tủi hờn khi chỉ có một mình tôi phải tự nuốt vào trong.
Cứ ngỡ sau lần đó anh sẽ yêu thương tôi hơn để bù đắp vết thương đó. Nhưng không biết phải vì cuối năm, việc nhiều mà anh bận rộn. Thời gian gặp nhau càng thưa dần… Ngày trước không bao giờ anh lỡ hẹn hay thất hứa với tôi, nhưng thời gian sau này số lần lỡ hẹn tăng lên nhiều hơn. Tôi chẳng biết từ khi nào chúng tôi đã có một khoảng cách. Công việc anh bị áp lực nặng nề, tôi muốn được anh chia sẻ nhưng anh chẳng nói gì vs tôi, chỉ biết bạn bè ăn nhậu… Tôi buồn lắm, nghĩ rằng anh chẳng tin tưởng mình… Rồi thấy anh mệt mỏi, chê cơm công ty, thường ăn mì gói, tôi đã tranh thủ thời gian đi học về sớm nấu cho anh một bữa cơm, 12h trưa chạy lên công ty đưa cho anh để nha ăn ngon miệng hơn, nhưng vì đưa trễ , anh phải vào làm, đến nơi đưa xong camen cho anh thì bị anh nạt. Tôi không trách anh, bởi vì tôi biết đó là lỗi của mình, không đúng giờ cho anh,.. Tối gặp nhau, khi tôi nói để lâu lâu tôi mang cơm lên cho anh thì anh nói 1 câu mà tôi tưởng như đó là ca nước lạnh “Thôi khỏi đi !”…Chỉ biết ngậm ngùi…
Anh lỡ hẹn với tôi bởi vì anh nói xếp rủ nhậu không thể từ chối mà không hề gọi báo cho tôi trước giờ hẹn. Bữa đó tôi chờ đợi và tủi thân khóc rất nhiều. Rồi nhắn tin cho anh nói lời chia tay, từ lúc đó anh đã im lặng và không hề gặp tôi. Không còn những câu níu kéo, những hành động cho tôi biết anh muốn tôi bên cạnh. Tôi chờ đợi trong sự im lặng, rồi cũng nhắn tin cho anh rằng nhớ anh lắm. Thì anh nhắn tin rằng tôn trọng quyết định của tôi, không mún đau lần nữa. Tôi đã đau khổ, xuống nước hạ mình ráng níu kéo cái tình yêu chẳng đi đến đâu này… Nhưng trả lại là sự nhẫn tâm, lạnh lùng. Bây giờ thì anh lại nói làm lại từ đầu……Tôi chẳng hiểu ý làm lại từ đầu của anh là làm lại với tôi hay mỗi người phải tự làm lại từ đầu ở con đường khác…
Vết sẹo mổ đã lành, không đau nữa nhưng trái tim tôi thì vẫn còn đau đớn nỗi mất con, vết thương lòng, nỗi đau mà an dành cho tôi….
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng