Anh có hiểu rằng, làm gì có chuyện yêu lại một ai đó thêm lần nữa, chẳng trái tim ai đủ rộng lượng để tha thứ cho một người đã từng bước vào đời mình, sở hữu trái tim mình để rồi đến cuối cùng lại mang nó vứt đi như một món đồ đã cũ chẳng còn cần thiết nữa.
- Phát hiện bí mật kinh khủng của “người yêu”, mẹ đơn thân buộc lòng làm kẻ độc ác
- Đã cho tôi được cái gì đâu mà anh và cả nhà anh lại “hành” tôi đến thế?
- Tôi đã trở thành bà mẹ đơn thân mạnh mẽ như thế nào?
Chúng ta không yêu lại, chỉ là chúng ta chưa từng hết yêu, chưa từng quên đi ai đó, nếu gọi là cố chấp, có lẽ nó là cố chấp thê lương nhất của một đời người. Em muốn tha thứ cho anh, cũng lại không muốn tha thứ cho anh, vì mãi anh cũng không bao giờ hiểu được. Những ngày tháng đó em đã đau thương đến chừng nào, những khoảnh khắc đó lòng em đã vỡ nát ra sao, hoang tàn nhường nào. Tất cả anh đều không biết, chỉ bởi vì anh chẳng phải là em, chỉ bởi vì anh chưa một lần hiểu được tình cảm của em.
Người có tâm thì nắm một nắm tay, kẻ vô tình thì khuấy động cả một đại dương.. Sau tất cả, chúng ta chẳng thể nào quay lại với nhau. Không phải vì những buồn đau quá nhiều, hay vì tình yêu đã qua đi, chỉ là vì chúng ta đã chẳng còn đủ lòng tin để thứ tha những lỗi lầm ngày cũ. Cũng đã kiệt quệ đến mức chẳng còn sức lực để nắm tay nhau cùng rong ruổi những chặng đường dài nữa, chúng ta phải cần một ai khác, đủ lòng tin để tha thứ. Hay ít nhất là xây cho chúng ta một ít lòng tin để tha thứ.

Chẳng ai đủ rộng lượng để tha thứ cho người đã bước vào cuộc đời mình đâu anh
Và một ai đó, đủ sức để có thể nắm tay và dìu dắt chúng ta đi hết chặng đường còn lại mà không thấy rã rời. Vậy nên chúng ta chẳng thể nào quay lại với nhau được nữa, chẳng bao giờ có thể anh biết không?Em yêu anh, rất yêu anh, nhưng em là dạng phụ nữ biết thức thời và yêu bằng lý trí.
Vậy nên em hiểu, khi nào em nên gồng mình ở lại và khi nào cần phải dứt bỏ để quay lưng đi. Em luôn biết đâu là giới hạn của bản thân mình, bởi vì em không muốn dày vò trái tim mình thêm nữa, mà trước khi gặp anh, nó cũng đã chẳng còn nguyên vẹn được bao nhiêu nữa rồi.
Nỗi buồn của một người giữa thành phố này cũng như cát biển dưới đáy đại dương, vô cùng vô tận, đếm không được, chỉ thấy thênh thang, không ai chạm đến thì cứ như vậy mà nằm lặng lẽ, chỉ cần có kẻ vô tình phá vỡ sự yên tĩnh ấy, tự khắc sẽ dâng trào…
Cfsmedonthan