Đúng là đời đôi khi những thứ mình rất trân trọng, rất quý và luôn coi đó làm điểm tựa lại ngược lại với những gì mình kỳ vọng. Cho nên đối với xã hội bây giờ, chúng ta đừng nên kỳ vọng nhiều quá đặc biệt là đàn ông. Có những chuyện chúng ta không nghĩ sẽ đến với mình và chỉ có trên phim thì thực tế trong cuộc sống này nó vẫn diễn ra trong chính chúng ta và gia đình tôi.
Tôi đã rất hạnh phúc khi yêu và cưới anh ( chồng tôi bây giờ ). Ngày đó tôi rực rỡ và hạnh phúc lắm khi luôn ôm mộng tưởng rằng anh ấy đã thay đổi, sẽ yêu thương mình không lừa dối mình làm mình buồn nữa. Và lầm tưởng hơn khi nghĩ anh lớn tuổi hơn mình cả chục tuổi thì sẽ yêu thương, chiều chuộng mình. Tôi mặc kệ những lời khuyên ngăn từ người yêu cũ của anh. Tôi nghĩ mình sẽ thay đổi được con người ấy và anh ta yêu mình thật. Tôi mạnh miệng nói lại với người yêu cũ anh ta rằng anh ta đã thay đổi và yêu tôi thật lòng, không quên cảm ơn lời khuyên chân thành của chị ấy. Lúc đó tôi tin chồng mình có đạo đức và trái tim hướng thiện, tâm tốt và tôi tự tin về anh.
Nhưng đúng là bản chất con người chúng ta không bao giờ thay đổi được, anh ta gái gú lăng nhăng từ khi tôi có bầu đến lúc sinh. Anh ta quen không biết bao nhiêu người đến khi con tôi lớn anh ta cũng quen bồ bịch. Tôi cũng phát hiện rồi cũng cho qua vì tôi nghĩ vì con và vẫn đặt chút gì đó gọi là niềm tin anh ta sẽ thay đổi. Nhưng anh ta vẫn vậy, cứ suốt ngày đi tối thì nhậu nhẹt, vợ chồng chẳng ngủ chung chẳng bao giờ nói với nhau câu nào. Tôi đã từng ao ước một gia đình nhỏ gần gũi, gắn bó chia sẻ nhưng ngược lại gia đình của tôi không được như vậy.
Tôi cố gắng cày để có tiền ,để ước mơ mua căn nhà nhỏ riêng và có một tổ ấm tôi có thể nấu những món chồng thích, con thích, làm những gì mình thích nhưng chưa được. Tôi vẫn cày từng ngày, chắt chiêu suy nghĩ làm sao để mau có nhiều tiền để được bằng mọi người. Cứ lao đầu vào công việc để rồi chẳng nghĩ cho bản thân mình đến thời gian đi mua sắm còn chẳng có. Buôn bán chắt chiu, gom góp để dành để mua cho chồng cái đồng hồ xịn nhưng nhận lại chẳng một lời cảm ơn. Tôi cũng thích đeo đồng hồ xịn lắm chứ nhưng muốn chồng nở mày nở mặc ra ngoài nên thôi tôi nhịn mua cho chồng.
Rồi khi vợ chồng giận nhau, tôi đi ngang Shop quần áo Owen tôi cũng nghĩ đến anh ta và mua áo cho anh ta rồi nhờ xe ôm mang đến gởi chỗ làm cho anh. Tôi âm thầm quan tâm, muốn mua sắm cho chồng thứ này thứ kia mà không được đáp lại. Tôi là vậy, cứ hy sinh, luôn cố gắng tạo nhiều điều để người thân mình vui còn mình như thế nào không quan trọng. Ngày sinh nhật chồng tôi lo, gọi người trang trí rồi lo mua quà cho kịp, tôi yêu thương chồng tôi với điều kiện tôn thờ anh ta, luôn nghĩ đến anh dù tôi buồn rất nhiều tủi thân nhiều lắm!
Người ta buồn có chỗ này chỗ kia chia sẻ còn tôi buồn một mình ôm một mình chịu. Đôi lúc mong muốn được đi ra biển, hét thật to khóc thật đã cũng không được như mình mong muốn vì còn có con tôi không thể đi trút tâm sự được. Nhiều lần muốn giải thoát nhưng vì con tôi lại mạnh mẽ ao ước có một gia đình như bao gia đình khác, ước có cảm giác được yêu thương chăm sóc che chở như ngày xưa. Uất ức tôi cố gắng chịu đựng với mong muốn rằng một ngày nào đó tôi sẽ được chồng hiểu và yêu như xưa. Đã có người phụ nữ nào có chồng cũng như không như tôi không?
Gần hai năm tôi không được chồng âu yếm ôm vào lòng, tôi cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc đầy chắc chắn. Trên khuôn mặt tôi lúc nào cũng nở một nụ cười vô tư chưa ai biết được những gì mà tôi đang chịu đựng. Tôi cố xây dựng một gia đình hoàn hảo hạnh phúc và ấm êm trước tất cả mọi người. Tôi đã quá sĩ diện khi không dám để lộ ra điều gì từ gia đình tôi, nhiều đêm tôi nằm khóc trong nước mắt, đứa con ngây thơ của tôi vô tình quệt tay vào nước mắt mẹ rồi nó thấy tôi khóc nó mếu. Nhìn con tôi đau lòng lắm, rồi tôi nghĩ tất cả sẽ qua tôi vẫn tin rằng chồng tôi rồi sẽ thay đổi sẽ khác.
Tôi luôn tin rằng kiếp trước mình mắc nợ kiếp này mình trả, Đức năng thắng số ở hiền lành. Tôi cố gắng tu âm thầm, làm từ thiện, cố gắng gieo đi để giải nghiệp kiếp trước của mình và mỗi lần làm điều gì có ích tôi thấy nhẹ nhàng và nghĩ rằng làm điều tốt thì sẽ thắng được số kiếp và đó cũng là hạnh phúc. Tôi cố gắng chịu rồi tất cả sẽ mỉm cười với mình. Nhưng nó vẫn vậy, cuộc sống cứ trôi đêm đêm tôi vẫn thức chờ tiếng mở cửa, tiếng xe chồng về. Nhiều lúc tôi nhớ lại cái cảnh tôi chứng kiến chồng mình chở gái đi ăn, tôi đi theo chỉ nhìn mà không dám nói gì. Tôi nghĩ lúc đó mình yếu đuối thật không dám chạy tới đánh con kia hay chồng mình mà ngược lại đứng nhìn mà run người rồi về nhà nằm khóc nghĩ lại tôi ngốc thật.
Có lẽ tôi quá dại và tin người để chồng qua mặt lừa dối biết bao nhiêu lần. Có những lúc tôi nhìn người ta ngoài đường tôi ao ước gia đình mình cũng như vậy? Thấy chị bạn kể chồng chị ta đi đâu cũng gọi về báo cho vợ yên tâm tôi nghĩ chồng mình còn chặn Sđt mình nữa là gọi. Chưa bao giờ chồng tôi nghĩ sâu sắc như những người đàn ông khác là thương vợ, sợ vợ lo nghĩ và ngủ không được sẽ gọi về nói vợ một câu để vợ yên tâm, hoàn toàn không được như thế. Chồng tôi cứ đi làm xong về đi nhậu, chủ nhật thứ 7 không dành thời gian ở nhà chơi với con bên vợ, ngược lại anh ta đi với những cuộc vui của anh ta. Anh ta không nghĩ đến vợ con mình như thế nào, và cứ như vậy tôi vẫn suốt ngày công việc và con.
Đã có những lúc tôi mệt nhoà với công việc, mong muốn có chồng như bao người vợ khác, được thủ thỉ kể chồng nghe hôm nay em thế này ngày mai em thế kia rồi cần gì tư vấn có chồng bầu bạn hỏi han và những lúc mệt mỏi với công việc có chồng an ủi hay để dựa vào. Tôi ước ao đơn giản bờ vai của một người chồng để tôi dựa vào những lúc mệt nhoà, áp lực công việc khách hàng. Tôi mơ ước một người chồng thật sự là của mình, là chồng mình chứ không phải chồng của bao người. Không người vợ nào không ích kỷ như vậy vì tình nghĩa vợ chồng nó quý lắm, đến với nhau ăn ở với nhau có con với nhau cùng nhau chăm sóc nhau đi đến cuối đời là điều mà ai cũng mong muốn nhưng tôi không có được như vậy.
Tôi đau, chồng tôi còn không biết tới, mỗi đứa ngủ một giường phần ai nấy ngủ. Đôi lúc tôi mơ ước gì tôi lấy một người chồng bình thường ở quê, đôi khi họ sống có tình hơn ước mong tối đến ôm chồng ngủ cảm giác đó nó bình yên như được che chờ, cảm giác an toàn. Tôi ước ao mãi và tôi tin sau này tôi sẽ được hạnh phúc. Tôi tự tin rằng người tốt sẽ có được ngày hạnh phúc. Tôi không nản vẫn kiên cường lau nước mắt, ôm con ngủ với ước mơ sẽ hạnh phúc vào một ngày không xa
Rồi đến ngày hôm nay tôi đã chịu đựng quá nhiều từ người chồng vô tâm và không có tình người, chưa bao giờ có được ngày hạnh phúc trọn vẹn. Tôi phát hiện chồng mình có bồ nữa,một cô gái trẻ, họ còn chụp hình. Cô bé ấy post hình chồng tôi và cô ta nắm tay trên mạng. Tim tôi lại đau tay tôi run khi nhìn thấy những tấm hình đó tôi đứng người. Biết bao giờ tôi mới thôi suy nghĩ mới được vui vẻ đây. Tôi chưa bao giờ phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai? Sao người khác lại phá vỡ hạnh phúc của gia đình tôi nhưng suy cho cùng do thằng chồng mình không trách ai được.
Một người sống có lương tâm vì vợ con thì sẽ không bao giờ như vậy, không bao giờ để vợ của mình phải khóc phải khổ. Phải chăng chồng tôi không thật sự yêu tôi mà đang lợi dụng tôi, tôi giống như công cụ vậy đó, và tôi đã quá nhu nhược quá hiền để đến ngày hôm nay tình cảm không còn thì không bao giờ tôi ép nhưng chồng tôi quá tồi, quá nhục và quá tham lam. Nếu là tôi, tôi không còn tình cảm tôi sẽ nói thẳng và ly hôn để vợ mình được cuộc sống tự do và được hạnh phúc khác, không bao giờ tôi gằng ép một cuộc hôn nhân không tình cảm. Hôm nay buộc tôi – một đứa con gái luôn thương người hay gọi là “hiền” phải đi đánh ghen.
Tôi đã rất run, lòng đau, bụng đau thắt quặn, cố gắng gượng để đánh cô bé kia cho lòng được đỡ tức. Mặc dù chồng tôi hết sức can ngăn. Có ai hiểu được cảm giác của tôi lúc đó không? Tôi lấy hết can đảm lấy hết bực tức trong lòng dồn nén bấy lâu và cố gắng tỏ ra mình là một phụ nữ đanh đá chua ngoa để chửi để nói và tôi cũng xác định đến mức bán đi sĩ diện, bán đi danh dự như hôm nay là tôi xác định mất đi cuộc hôn nhân mình đặt hy vọng này.
Tôi sẽ là mẹ đơn thân tuyệt vời. Về nhà nhìn thấy con lòng tôi an ủi phần nào vậy mà lúc chiều tôi lại có ý định nghĩ quẩn muốn ra đi cho nhẹ lòng nhưng con nó làm tôi thức tỉnh rằng nó vô tội tôi đẻ ra nó phải có trách nhiệm sống tiếp để chăm nó và tôi phải yêu bản thân mình. Con tôi như nó hiểu được những gì mẹ nó chịu nó bám mẹ nhiều hơn và âu yếm mẹ thấy mà thương. Tối đến tôi suy nghĩ cả đêm, quyết định sẽ chia tay căn phòng này căn phòng đầy đau buồn của những tháng ngày đau khổ. Tôi sợ nó vì thật sự nó không phải là căn phòng hạnh phúc, mà là căn phòng của sự chờ đợi đêm đêm và nước mắt khi đêm về. Cũng là căn phòng để tôi sống thật với chính mình cùng hai hàng nước mắt
Tôi còn trẻ tương lai còn dài và một ngày nào đó tôi tin tôi sẽ không còn phải khóc nữa và thay vào đó sẽ là nụ cười của sự tự tin rằng mình đã quyết định đúng. Tôi sẽ giải thoát cho bản thân và đưa con ra ngoài sống vì giờ đây nó là nguồn sống của tôi. Bài học của tuổi 24, đừng quá tin quá hy vọng để rồi thất vọng và hãy sống vì bản thân . Hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi và tôi tin điều đó và tin rằng người lương thiện sẽ là người hạnh phúc. Tôi đã trót ác một lần là đi đánh ghen và đã có những hành động đánh cô bé kia sau này sẽ không bao giờ để như vậy nữa . Giờ chỉ xin hai chữ bình yên !! Cốlên tôi ơi