Là một người đàn ông có bản lĩnh ắt sẽ có được điều mình muốn. Còn nếu là 1 người đàn ông nhu nhược thì suốt đời cũng sẽ chẳng bao giờ có được thứ mình thích.
-> Giá như gia đình anh 1 lần đặt mình vào vị trí của em….
Tôi – 1 cô gái mới chập chững bước vào đời, 1 cô sinh viên năm nhất. Còn anh – chàng trai trải đời sớm hơn tôi với ngoại hình khá điển trai, công việc của anh là 1 đầu bếp. Anh gặp tôi khi tôi đang làm thêm ở nhà hàng anh làm. Sau vài tuần tìm hiểu cuối cùng tôi cũng đồng ý làm người yêu anh vào ngày sinh nhật 19 của anh. Khi đó tôi và anh cả hai đều 19 tuổi.
Thời gian đầu yêu nhau, anh dành cho tôi rất nhiều tình cảm. Anh đưa đón tôi đi học, đi làm, đưa tôi đi chơi khi anh off. Rồi anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi nghĩ anh dành cho tôi 1 tình cảm thật lòng. Anh làm cho tôi tin anh, tin anh là người đàn ông cuối cùng của tôi. Rồi tôi trao cho anh đời con gái. Anh vẫn trân trọng tôi. Hai đứa cũng trải qua nhiều khó khăn, thử thách trong cuộc sống, và cả hai cũng nhiều lần nói lời chia tay.
Có những lúc tôi tưởng đã mất anh, nhưng rồi chúng tôi cũng trở về với nhau. Vượt qua sau hơn 1 năm yêu nhau, tôi và gia đình anh ngày càng gần nhau hơn, họ yêu mến tôi. Và rồi, mọi chuyện tưởng chừng như đang rất suôn sẻ thì tôi báo anh đã có thai. Ngày đó tôi đã rất sốc và rối trí không biết phải làm thế nào thì anh hứa với tôi là sẽ có trách nhiệm với con anh.
Thời gian đầu cả hai vấp phải sự phản đối của gia đình tôi, dù gia đình anh vẫn muốn có trách nhiệm với tôi. Do anh là người theo đạo nên buộc tôi phải theo đạo anh. Mặc dù gia đình tôi không muốn nhưng nghĩ cho tôi nên cũng đồng ý. Những tưởng mọi chuyện đều suôn sẻ khi hai bên bàn đến ngày cưới. Vì gặp phải chút khó khăn giữa 2 gia đình mà tôi và anh lại không thể về chung 1 nhà. Khi đó thai đã 4 tháng.
Gia đình anh khuyên tôi dù gì cũng đã mang tiếng chửa hoang, tôi nên theo anh về sống chung (trước đó bố anh có nói với tôi là chưa chắc đó là con anh) – Những lời đó anh chưa từng nghe được bởi gia đình anh biết anh thương tôi nên không cho anh biết. Vừa buồn vừa nghĩ lại thấy thương ba mẹ mình, nên tôi từ chối yêu cầu của gia đình anh. Rồi từ đó tôi cũng ít liên lạc với gia đình anh, tôi ở nhà mình, còn anh ở nhà anh.
Dù thai nghén mệt mỏi nhưng tôi vẫn còn anh vì chỉ có anh là vẫn qua lại chăm sóc cho hai mẹ con. Anh hứa với tôi và con đủ đầy. Lúc đó tôi về quê để sinh con, anh hứa sẽ về thăm mẹ con tôi khi anh rảnh. Rồi lúc thai được 7 tháng, ngày anh nói sẽ về thăm tôi thì lại bị gia đình anh ngăn cản. Anh lại nghe lời bố mẹ mà không về với tôi. Anh chọn im lặng để cắt đứt mọi thứ giữa tôi và anh.
Ngày anh nói anh không về được tôi đã bị động thai dọa sanh sớm (vì trong khoảng thời gian mang thai bị động thai 2 lần nên thai hơi yếu). Tôi đã buồn nhường nào nhưng vẫn cố gắng vì con mà chịu đựng tất cả. Khoảng thời gian anh cắt đứt liên lạc, không gọi hay hỏi thăm 1 lời, anh chặn zalo, giảm tương tác trên fb của tôi. Ngày sanh tôi gọi anh, anh đáp lại với tôi là anh sẽ về cho đến khi sanh được 2 tuần mới thấy được bóng dáng của anh.
Anh về rồi đi ngay, lúc đi anh đưa tôi 500k bảo là tiền ăn uống, tiêu vặt cho tôi. Từ khi anh đưa tôi về quê ngoại tới lúc sanh con tôi chẳng nhận được từ anh đồng nào. Vậy mà mẹ anh còn nói tôi muốn lấy tiền thì vô lại sài gòn mà lấy (trong khi tôi chưa hề có ý muốn lấy tiền từ gia đình anh). Nhờ có bà con, ba mẹ tôi vì thương xót cháu nên cũng giúp được 1 chút lo cho hai mẹ con tôi.
Giờ con tôi đã được 2 tháng thì gia đình anh lại tìm cách liên lạc với tôi để nhận cháu. Tôi thương anh thương con, cũng muốn cho con 1 gia đình hạnh phúc nhưng khó biết bao. Anh đã có ý muốn từ bỏ mẹ con tôi vì gia đình anh. Tôi thật sự rất buồn vì những gì tôi hi sinh vì anh mà cái tôi nhận lại sự lạnh nhạt của anh.
Anh thấy thương ba mẹ anh không được nhìn cháu, mặc dù trước đó ba mẹ anh không muốn nhận cháu, đã ép anh không được liên lạc với tôi. Vì điều đó nên gia đình tôi cũng không cho bên gia đình anh tới nhận cháu nội.
Tôi cũng có ý định sẽ trở thành 1 single mom khi tôi 21 tuổi. Tôi không muốn con gái tôi có 1 người cha nhu nhược, chỉ biết bám víu vào gia đình, không có 1 lời nói đủ trọng lượng trong nhà chỉ vì anh là con trai một mặc dầu công việc anh ổn định. Anh không có bản lĩnh của 1 người đàn ông có trách nhiệm với con mình. Anh chỉ biết đổ lỗi và anh muốn dừng lại với mẹ con tôi.
Tôi sẽ sống tiếp vì con gái và cùng con vượt qua tất cả.
Cfsmedonthan!