Tôi chưa bao giờ là người cổ súy cho phong trào làm mẹ đơn thân. Tôi thấy như thế là có lỗi với những đứa trẻ và có lỗi với gia đình. Bố mẹ sinh ra, dù là gái hay trai, mọi tình yêu thương nhất bố mẹ cũng đã dành cho chúng ta. Không một đấng sinh thành nào lại mong con cái mình sẽ lẻ bóng suốt chặng đường dài còn lại. Nhưng tôi đã không làm được điều mà như bao người phụ nữ vẫn thường làm được.
- Tôi đã sai khi yêu chân thành
- Mai sau khôn lớn hãy hiểu cho mẹ con nhé
- Muốn làm mẹ đơn thân, suy nghĩ của tôi liệu có đúng?
Hôm nay, chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến lễ cưới, tôi đã quỳ xuống xin mẹ cho tôi được từ bỏ đám cưới này. Tôi cứ ngỡ rằng mình may mắn khi gặp được người đàn ông tâm lý, hiểu biết và yêu thương mình hết mực. Nhưng giờ đây anh ta không khác gì một con quỷ dữ đã mất hết tính người. Biết tôi mang thai anh ta vui mừng. Tôi hạnh phúc vì con mình được sinh ra trong niềm yêu thương trọn vẹn của cả cha lẫn mẹ. Thế rồi mọi thứ gần như sụp đổ hoàn toàn khi anh ta bắt đầu có những biểu hiện bất thường khi tôi ở những tuần đầu của thai kỳ.
Tôi từ một đứa con gái được bố mẹ hết mực yêu thương trở thành tấm đệm cho anh ta trút giận (do tôi làm ở cơ quan xa nhà, thường cuối tuần tôi mới về). Mẹ con tôi bắt đầu yếu dần vì những trận đòn và những lời mắng nhiếc khủng bố tinh thần. Anh ta chửi tôi là một con đĩ khi tôi lỡ chào hỏi và cười với một đồng nghiệp nam, trong khi anh ta trêu ghẹo hết cô gái này đến cô gái kia trước mặt tôi. Anh ta nói tôi phản bội anh ta khi nửa đêm có một số điện thoại lạ gọi vào máy tôi mà tôi chẳng biết là ai và người ta cũng đã xin lỗi vì gọi nhầm số. Vậy mà, anh ta nhếch mép cười nhạt “Chúng mày chỉ diễn trò để qua mắt tao thôi”. Và hàng trăm ngàn lý do tương tự để anh ta lôi tôi ra trút giận.
Thú tính nhất là khi tôi động thai do bị anh ta đánh, tôi ôm bụng nằm quằn quại và xin anh ta hái giùm cho tôi một nắm lá ngải cứu để tôi uống nếu không sẽ mất con. Anh ta thản nhiên bước qua người mẹ con tôi và nói :” Tao đéo rảnh để cứu mày và con mày, chúng mày chết hết đi”. Nước mắt tôi trào ra làm tôi không thể thấy được đường đi nữa, một tay ôm bụng một tay chống và lết ra đến bụi ngải cứu. Tôi vơ lấy từng cọng lá và nhai vội vàng và không có lấy một ngụm nước. Con tôi vẫn sống, có lẽ con biết tôi yêu con vô vàn nên nó không nỡ bỏ lại mẹ nó một mình.
Tôi sợ hãi khi tính mạng mẹ con tôi bị đe dọa như thế. Tôi không dám nói với bố mẹ vì sợ bố mẹ lo lắng nhưng hắn lại đóng tròn vai là đứa con rể ngoan ngoãn, hiếu thảo. Tôi thấy ghê sợ hắn vô cùng. Sức khỏe tôi gần như suy kiệt. Tôi đau đớn khi con mình đang yếu dần nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi phải lựa chọn tương lai của hai mẹ con thế nào đây.
Cfs: quynhtrangcream@gmail.com