Có lẽ tôi sắp trở thành một bà mẹ đơn thân, của 2 đứa con, 1 gái 1 trai. Người ta nói cái tuổi nhâm thân thường cao số 2 đời chồng, ngẫm lại có lẽ đúng với mình chăng.
- Mẹ không có ai bên cạnh, không có ai hiểu được nỗi đau này.
- Con người cứ phải ở lâu thì cái xấu mới lộ ra
- Nếu cho chọn lại, tôi sẽ không đi bước nữa
Lấy một người chồng gia trưởng, khó tính, vô tâm làm tôi thấy mệt mỏi. Từ lúc mang bầu đứa đầu tiên, cũng là lúc cưới. Cứ nghĩ cuộc sống sau hôn nhân là màu hường nhưng không phải. Sự vô tâm thờ ơ của chồng kèm theo đó là những lời đay nghiến sỉ nhục, coi mình không bằng con chó. Ngày nào tôi cũng khóc, hối hận thì cũng đã muộn màng.
Rồi tôi sinh con, đó là một chuỗi ngày vất vả và đầy uất hận. Đến giờ gái đầu đã tròn 2 tuổi thì tôi lại bầu đứa thứ 2. Những tưởng cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn nhưng không. Biết bao nhiêu lần tôi bị đánh đập. Có kháng cự lại thì bị bố mẹ chồng bảo hỗn láo. Những lần sau tôi cứ để yên cho nó đánh mình.
Và rồi hôm nay, Tôi để nó tát vào mặt tôi. Đánh tôi chảy máu đầu khi đang mang bầu 4 tháng. Mới cưới 3 năm thôi nhưng xác định ở đây thì sẽ còn bị nó đánh nhiều lần nữa. Vì giờ đánh vợ quen tay rồi. Tôi sẽ chấp nhận ra đi với 2 bàn tay trắng.
3 năm hôn nhân và tôi lãi 2 đứa con. Tôi sẽ phấn đấu cho tương lai của cả 3 mẹ con. Tôi sẽ cố gắng để con tôi có một cuộc sống đủ đầy. Các mẹ cho tôi lời khuyên và sự động viên được không ak.
Confession!