Tôi nhận ra rằng tôi đơn thân nhưng không đơn độc. Ở đâu đó trong cuộc sống này, vẫn có người lắng nghe câu chuyện của tôi, có người đồng cảm với những khó khăn của tôi, có người giúp đỡ tôi dù là những việc nhỏ nhặt và trên hết luôn có con gái là bạn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường
->>> Làm mẹ đơn thân: Thay vì oán trách cuộc đời, tôi lựa chọn sống hạnh phúc cùng con
Từ khi có con, những người tôi nói chuyện nhiều lại không phải là bạn bè cũ mà là những người hoàn toàn xa lạ. Tôi không chọn một ai trong số những người bạn cũ để hỏi. Những người bạn thân lâu năm cũng chỉ nghe câu chuyện của tôi ở một góc nào đó rất nhỏ. Mỗi người, đều có vấn đề của mình và họ cũng phải đứng trước trăm ngàn việc cá nhân. Nên mỗi lần gặp được nhau, chúng tôi thường nói những chuyện làm mình ít suy nghĩ nhất, vui vẻ nhất.
Những người lạ trở thành người để tôi trò chuyện. Đôi khi chỉ là vu vơ nhưng nhận được nhiều ý kiến trái chiều, cùng chiều. Ở họ, tôi không thấy những ánh mắt nghi ngại, tôi nhận nhiều cảm thông, thậm chí là giúp đỡ. Người lái taxi sẵn sàng giúp tôi mua cháo cho con, giúp tôi mua thứ này thứ khác và không nhận tiền công. Chị lao công thi thoảng lại lên giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, trông giúp con khi tôi không có ai để nhờ.
Và thậm chí, người phụ nữ mà tôi tình cờ gặp ở sân bay đã lặng lẽ nghe tôi kể chuyện của mình trong suốt hai giờ bay từ Sài Gòn về Hà Nội, khi con gái tôi đã ngủ vùi trong lòng. Chị có thể chẳng giúp gì được cho tôi, có thể cười cợt cuộc đời chán nản của tôi, có thể thấy buồn cho tôi nhưng chị đã lịch sự lắng nghe tôi trút bỏ mình. Chị khóc khi tôi khóc và mỉm cười khi tôi mỉm cười. Với tôi, có những khoảng thời gian chỉ cần có người lắng nghe đã là đủ. Tôi chỉ cần một ai đó ngồi nghe tôi, vậy đã là giúp tôi rất nhiều rồi.
Tôi cũng phát hiện ra một điều, những người giúp tôi thường không phải là những người phụ nữ thành đạt, có học thức cao hay những người có một gia đình hạnh phúc đủ đầy. Không! Những người phụ nữ ấy, họ có tư tưởng tiến bộ, họ cũng có những người bạn là mẹ đơn thân hoặc đã ly hôn nhưng họ không gặp những vấn đề giống như chúng tôi và không hiểu được chúng tôi.
Họ không hiểu vì sao tôi phải vật vã với chuyện nuôi con một mình, cũng không rõ thế nào là nuôi con một mình. Và họ cho những lời khuyên kiểu “lấy chồng giờ cũng chán chết ý mà, có con một mình con sướng hơn hay tự mình kiếm tiền tự mình vui, chả có bố con thằng nào làm phiền đến mình hết“, những lời khuyên mà tôi thấy sáo rỗng, nhạt nhẽo. Họ không hiểu cũng đúng thôi.
Còn những người phụ nữ nghèo, những người đơn giản sống chật vật, họ cảm thông cho tôi hơn. Họ hiểu thế nào là hết tiền, thế nào là sự bấp bênh, thế nào là giúp nhau qua cơn hoạn nạn, hiểu thế nào là con đói, thế nào là thất nghiệp, là không dám ăn no một bữa. Họ cũng quá khổ với cuộc sống, khổ vì cuộc đời nghèo, khổ vì chồng vì con, khổ vì tiền nong…và họ đồng cảm với ít nhất là một trong những điều mà họ giống tôi.
Tôi nhận ra rằng tôi là mẹ đơn thân nhưng không đơn độc. Ở đâu đó trong cuộc sống này, vẫn có người lắng nghe câu chuyện của tôi, có người đồng cảm với những khó khăn của tôi, có người giúp đỡ tôi dù là những việc nhỏ nhặt và trên hết luôn có con gái là bạn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường
Fb Tonglamlinh.