Mỗi lần xem một bộ phim nào đó mà trong phim có cảnh chiếu giống cuộc sống mình đang trải qua cảm thấy sao mà cuộc đời mình giống một bộ phim.
- Em sẽ mạnh mẽ đi qua những nỗi đau
- Liệu hạnh phúc có đến với tôi lần nữa?
- Có cơ hội nào cho mẹ đơn thân như em hay không?
Tình cờ gặp nhau trên cùng một chuyến xe rồi cùng tới một nơi làm cùng một chỗ thế là yêu nhau. Bắt đầu trao nhau những lời hứa, những nụ hôn rồi đi quá giới hạn bởi những lời yêu thương mật ngọt. Nhưng tất cả bây giờ chỉ là quá khứ, là kỉ niệm đắng cay. Yêu nhau say đắm rồi lầm tưởng chỉ mình mới được như thế nhưng chả ai ngờ được chuyện gì sẽ đến. Cố gắng trao đi tất cả yêu thương mình có và thứ nhận lại được là sự lừa dối.
Ở ngưỡng cửa tuổi 20, tôi phạm một sai lầm mà nói ra người ta sẽ cho đó là tội tầy trời, phải cạo đầu bôi vôi vì xã hội xưa gọi là “ăn cơm trước kẻng”. Đau buồn thất vọng với bản thân, rồi cố gắng tìm cách nói với mọi người trong gia đình và nhờ sự giúp đỡ. Đúng là không gì là không thể, với những ý kiến trái chiều và những lời đồn thổi gây ảnh hưởng đến gia đình và bản thân.
Đang gặp khó khăn với gia đình thì người yêu lại phản bội thì còn gì để thất vọng hơn nữa chứ.. Khi biết tôi có thai, anh ta thay đổi cách cư xử,thay đổi tính cách và cả bộ mặt anh ta mang là sự ruồng bỏ tôi. Đau lòng thay khi người mình yêu và trao hết tất cả phản bội, thất vọng nối tiếp thất vọng. Thế rồi tự mình phải vạch ra lối đi riêng cho mình, phải tự mình bảo vệ con.

Mẹ đơn thân thì đã sao, tôi sẽ luôn mạnh mẽ
Thời gian trôi qua, biết mình có một đứa con gái thì trong lòng cảm thấy rất vui vì có một thiên thần nhỏ sắp chào đời. Thế là gia đình nguôi ngoai và chấp nhận nó. Đúng là không đâu bằng nhà mình, được sự quan tâm từ gia đình người thân và những người hiểu mình. Dần dần nỗi đau trôi qua niềm vui tới, thế là con gái đã chào đời , nhìn con rồi rơi nước mắt, tự nhủ nuôi con sẽ như thế nào khi chỉ có một mình.
Rồi lại nghĩ làm mẹ đơn thân có tốt cho con không? Bao nhiêu suy nghĩ dồn dập khiến cho đầu óc muốn nổ tung. Gia đình động viên rất nhiều làm tôi cũng thôi suy nghĩ phần nào đó. Đứa bé có khuôn mặt giống bố nó làm tôi không kìm nén nổi cảm xúc của mình. Tôi nhớ bố nó,nhớ những lời yêu thương những hành động anh ta đã làm. Nhớ rất nhớ. Nhưng rồi bản thân lại không cho phép tiếp tục nhớ mà thôi thúc phải quên đi quá khứ đó, kỉ niệm đó bởi một người không đáng .
Thời gian chìm vào quên lãng và con tôi đã được 5 tháng tuổi, khoảng thời gian khó khăn cũng dần trôi qua và tôi đã làm một người mẹ sống đúng với cuộc sống của mình. Đơn thân đôi lúc tủi thân nhưng nhìn những nụ cười con thơ lòng lại thấy thanh thản nhường nào. Bây giờ chả còn gì hạnh phúc hơn là được ở bên con chăm sóc bảo vệ con. cfsmedonthan