Tôi không ngờ rằng làm mẹ đơn thân thật khổ như vậy, cứ nghĩ rằng khi bản thân mình có điều kiện kinh tế ổn định thì hoàn toàn có thể nuôi con một mình nhưng hoàn toàn không phải như thế. Tôi đã phạm sai lầm với quyết định làm mẹ đơn thân của mình, mỗi ngày chứng kiến cảnh con gái bập be kêu “ba”với ánh mắt khao khát được yêu thương thì tôi lại đau lòng và cảm thấy tội lỗi vô cùng nhưng không biết làm sao để bù đắp cho con.
>Chồng thì không nhất thiết phải có nhưng tiền nhất định phụ nữ phải kiếm
Tôi và anh yêu nhau từ thời sinh viên, tình yêu của chúng tôi lúc đó thật sự trong sáng. Tôi và anh chưa từng giấu diếm nhau bất cứ điều gì, và tôi lúc đó thật sự hồn nhiên khi yêu anh không chút toan tính dù điều kiện hai bên gia đình có nhiều chênh lệch. Nhà tôi thì khá giả còn nhà anh thì vừa nghèo vừa đông con. Nhiều lúc thương anh đi làm thêm vất vả nhưng phải ăn mì gói để có tiền đóng học phí và gửi về cho ba mẹ nên tôi đã lấy tiền tiêu vặt của mình cho anh để anh có tiền mua thức ăn. Cứ như vậy, mối quan hệ của chúng tôi đã êm đẹp mà trôi qua suốt quãng thời gian làm sinh viên.
Sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, anh trở thành giáo viên của một trường cấp 3 còn tôi đi làm luật sư cho một công ty cũng khá có tiếng trong thành phố. Gia đình tôi vốn có điều kiện, ba tôi lại là người có địa vị trong xã hội nên việc đưa tôi vào làm cho một công ty lớn là chuyện không hề khó khăn. Do đó mà thu nhập của tôi cao gấp 3, 4 lần thu nhập của anh khi cả hai mới đi làm. Bản thân tôi vốn không hề để ý đến điều này, tôi vẫn yêu anh và đối xử chân thành với anh như lúc cả hai còn là sinh viên.
Thế nhưng ngược lại với những gì tôi dành cho anh thì con người anh không còn là anh của lúc trước nữa. Anh thường xuyên tỏ thái độ khó chịu với tôi trong những buổi hẹn hò của cả hai, chúng tôi cũng thường xuyên bất đồng ý kiến khi bàn về một vấn đề gì đó đang nổi bật trên mạng. Đây là điều mà lúc trước rất hiếm khi xảy ra giữa chúng tôi nên khiến tôi có cảm giác anh đang cố ý gây sự và tạo khoảng cách với tôi.
Cứ như vậy, mỗi lần gặp mặt là chúng tôi lại cãi nhau. Thật sự là chính anh đang làm tôi chán nản với mối quan hệ này. Đang lúc đỉnh điểm là khi anh đột ngột hủy buổi hẹn với tôi khiến tôi cực kì khó chịu và tức giận thì sếp lại cho tôi đi công tác vài ngày ở Nha Trang với một anh đồng nghiệp trong công ty. Trong thời gian đó, ban ngày thì chúng tôi làm việc bình thường nhưng ban đêm anh đồng nghiệp đó lại rủ tôi đi ăn hải sản. Những lúc bình thường thì tôi chắc chắn sẽ không đi vì tôi chỉ muốn ăn tối nhẹ rồi về phòng nghỉ ngơi để lấy sức ngày mai đi làm. Thế nhưng vì đang có chuyện buồn nên tôi đồng ý đi ăn với anh ta. Hôm đó, tôi đã cùng anh đồng nghiệp uống rất nhiều bia để giải tỏa bản thân nên hậu quả là phát sinh “quan hệ” với anh.
Sau đêm đó tôi thật sự có chút xấu hổ nhưng vì bản thân không quá quan trọng chuyện trinh tiết nên không muốn bắt đồng nghiệp của mình chịu trách nhiệm, với lại anh ta cũng có xin lỗi tôi nên tôi hoàn toàn không muốn tính toán gì nữa. Tôi chỉ muốn xem đây là một giấc mơ mà thôi, tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Thế nhưng, ông trời không muốn tôi được sống yên ổn nên vào hai tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Tuy có chút bất ngờ và hoảng loạn nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ sẽ bỏ đi đứa bé vì tôi là người rất thích trẻ con.
Hơn nữa, tôi cũng đã thẳng thắn nói chuyện này với cha của đứa bé nhưng mục đích không phải là bắt anh ta chịu trách nhiệm, đơn giản là tôi chỉ muốn để anh ta biết mình đã có con mà thôi. Cứ tưởng anh ta sẽ phủ nhận hoàn toàn nhưng không phải như thế, anh ta là người đàn ông có trách nhiệm, anh ta nói muốn cưới tôi vì đứa bé. Tôi nghe vậy lại càng bất ngờ hơn lúc biết mình mang thai nữa. Tuy nhiên, chính tôi lại là người không đồng ý việc này. Tôi thà làm mẹ đơn thân chứ tôi không thể lấy người mình không hề có tình cảm được.
Đối với người yêu hiện tại thì mặc dù còn nhiều tiếc nuối nhưng vì không muốn anh chịu thiệt thòi và tổn thương nên tôi đã chia tay với anh. Thế nhưng lại một bất ngờ nữa đến với tôi khi anh nhanh chóng đồng ý chia tay và tôi còn biết được anh đang “cảm nắng” một cô gái là giáo viên cùng trường cấp 3 với anh. Cô gái đó vừa không đẹp vừa không giàu có như tôi nhưng anh vẫn muốn chia tay tôi để quen cô ấy. Mọi chuyện thật sự xảy ra quá nhanh chóng khiến tôi không kịp nhận thức là mọi thứ đã đi quá xa ngoài tầm kiểm soát của mình. Tôi thì mang thai con của người khác còn anh thì đã yêu một cô gái khác.
Trong suốt thời gian mang thai, tôi quyết định nghỉ việc và sống bằng số tiền mà từ trước đến nay mình đã tiết kiệm được. Ngày qua ngày, tôi dường như không muốn tiếp xúc với ai sau khi mọi chuyện tồi tệ như vậy xảy ra. Tôi tự nhốt mình trong phòng, tự dằn vặt rồi tự gặm nhấm nỗi buồn của bản thân. Ngay cả việc khám thai định kì tôi cũng không thèm đi. Có lẽ những cú sốc tinh thần vừa qua đã khiến tôi mất phương hướng và rơi vào cơn trầm cảm như vậy. Sau khi sinh con, đứa bé của tôi rất gầy yếu do lúc mang thai tôi không ăn uống đầy đủ. Dù cảm thấy tội lỗi nhưng tôi đã không kiểm soát được bản thân mình phải làm thế nào nữa rồi. Sau đó, tôi kiếm việc mới và đi làm trở lại sau 3 tháng sinh con. Ngoại trừ việc cho con bú thì mọi thứ còn lại tôi đều thuê người làm.
Thấm thoắt 2 năm trôi qua, con gái tôi đã bắt đầu gọi tôi được tiếng “mẹ”, khi nghe con gọi mình tiếng “mẹ” đầu tiên thì tôi như sực tỉnh lại thì ra mình đã có con, nhưng sau đó lại đau lòng vì nhận ra rằng mình chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với con bé. Vì vậy, từ khi con biết nói tôi liền cố gắng thay đổi bản thân và làm đúng trách nhiệm của một người mẹ đối với con của mình. Cũng chính lúc này, tôi bắt đầu nhận ra quyết định làm mẹ đơn thân của mình thật sự quá sai lầm. Những lúc con bệnh tôi không biết làm sao, lúc con khóc tôi cũng chẳng biết cách dỗ, điều quan trọng là khi bé xem hoạt hình trên ti vi rồi bắt chước nhân vật trên đó bập bẹ kêu “ba, ba” thì tôi thật sự muốn khóc vì chính tôi là kẻ tội đồ không cho con bé được sống trong tình thương của ba mình. Thế nhưng tôi biết bây giờ tôi có dùng vật chất để bù đắp như thế nào thì cũng không thể thay thế được tình yêu của người cha dành cho con.
Tôi đã hiểu được cảm giác làm mẹ đơn thân thật khổ là như thế nào. Đây có lẽ là tội lỗi lớn nhất cuộc đời này của tôi. Không biết khi con gái lớn lên tôi sẽ trả lời như thế nào về ba của nó, đây là điều tôi vẫn luôn lo lắng nhất từ trước đến nay. Vì thế, tôi thật lòng khuyên các bạn rằng nếu không phải bất đắc đắc dĩ thì đừng làm mẹ đơn thân như tôi, chắc chắn người chịu nhiều tổn thương sẽ là con của các bạn đấy.
Medonthan