Mùa đông về. Lòng mình lại quặn đau. Lạnh không phải, buốt cũng không. Tôi đã lạc mất con đẻ của tôi mãi mãi. Đây là một nỗi giằng xé lương tâm than trách ông trời.
- Mọi thứ như sụp đổ khi tôi biết mình mang thai
- Em quyết tâm giữ con, làm mẹ đơn thân
- Em như người lạc đường trong đêm tối
Ngày ấy lẽ ra mình đã là một bà mẹ đơn thân sau một mối tình với kẻ khốn nạn. Vì hắn bắt mình bỏ con, mình đã không làm dù từ ngày đó mình không bao giờ gặp hắn nữa, mặc dù học cùng trường. Và rồi mình giấu đi tât cả với mọi người.
Một ngày mưa bão mình lọ mọ một mình vào viện sinh con. Chỉ biêt khi tỉnh lại mình đã được ôm con gái yêu vào lòng. Một thân đói lả . Sáng hôm sau mình bật dậy đi vệ sinh và nhờ người cùng phòng mua hộ đồ ăn. Đau đớn thay khi quay về thì con gái nhỏ bé của mình đã mất tích. Hỏi y tá không ai biêt. Lúc đó phòng sinh chỉ còn một mình mình vì họ đã ra hết rồi. Trời đất như sập xuống chân, và mình đã vô vọng tìm con suốt 6 năm mà không hề có dấu vết. Mất con, tôi đi tìm nhưng vẫn không được.
Đến năm vừa rồi mình đã lấy chồng phần vì gia đình . Nhưng trớ trêu chồng mình không có con. Lại một lần nữa vô vọng. Thật đau đớn vì hằng đêm tiếng con khóc vẫn vang vọng. Dù như thế nào đi nữa mình vẫn không thể làm gì cho bản thân thoải mái . Mình ước ao có một đứa con. Dù đó là con nuôi hay con đẻ. Mong tât cả các bà mẹ đơn thân cố gắng trong cuộc. Và mình cũng hi vọng bạn trẻ nào đã lỡ thì đừng bỏ phá con đi. Xót xa như khúc thịt của mình các mẹ ạ.
Cfsmedonthan