Tôi đã chọn đánh đổi tất cả tương lai vì một người, cả thanh xuân, tương lai, danh dự, mà tôi biết chắc rằng người đó không hề xứng đáng. Chỉ vì tôi đã ngu dại khi ảo tưởng rằng những điều đó sẽ khiến người ta thức tỉnh và đổi thay. Nhưng không, bản chất vẫn mãi không thể nào khác đi được.
- Phụ nữ lấy chồng là canh bạc mà tôi không phải là người thắng
- Em hôm nay không còn gì cho anh nữa đâu
- Làm mẹ đơn thân từ lúc con nằm trong trứng
3 năm trước, 18 tuổi, tôi đã chấp nhận theo người đàn ông đó, một người hơn tôi rất nhiều tuổi. Bỏ cả tương lai vì tin rằng đây mới là hạnh phúc thật sự của đời mình, rằng người đó sẽ mang lại cho tôi một gia đình hoàn chỉnh-điều mà từ bé tôi luôn khao khát. Để rồi người ta dắt mũi tôi từ cái dại này sang cái dại khác. Không chỉ gạt tôi, người đàn ông đó còn gạt được cả ngoài đường và cả gia đình tôi, hắn mượn tiền khắp nơi bảo là mang về cho nhà tôi còn bảo người ta không cho tôi biết. Tiền thì hắn lấy ăn chơi tiêu xài phung phí.
Đến lúc vỡ chuyện chủ nợ tìm tôi, tìm tới gia đình tôi, còn đòi kiện hắn và tôi thông đồng lừa gạt tiền của họ. Cay đắng tôi nuốt hết vào khăn gói đi tìm hắn. Bao nhiêu niềm tin đổ sụp khi tôi dần dần hiểu rõ bản chất xấu xa trong con người hắn ta. Nhưng lúc đó vì tình yêu mù quáng, tôi chỉ mong rằng sự bao dung và chân thành của mình sẽ cảm hoá được hắn, rằng hắn sẽ một lần nhìn lại lỗi lầm của mình và bắt đầu một khởi đầu mới… Vì lúc đó tôi đang có thai, ngoài ý muốn, bao nhiêu hi vọng rằng hắn sẽ vì con mà làm lại cuộc đời. Nhưng không hề, hắn vẫn tiếp tục như thế, sống cuộc sống trượt dài hư hỏng như thế, năm lần bảy lượt tôi doạ dẫm nếu không thay đổi tôi sẽ biến mất cùng con.
`
Dây dưa mãi đến lúc tôi sinh bé được 2 tháng. Lúc đó tôi 20. Sau một trận cãi nhau tôi như bừng tỉnh. Không thể tiếp tục sống với con người này được nữa. Không sớm thì muộn cũng phải chia tay thôi. Tôi có thể sống khổ, sống nhục, nhưng tôi không thể để con tôi lớn lên thiếu thốn và mang điều tiếng như vậy được. Vậy là tôi ôm con bỏ đi. Không một xu dính túi. Không điện thoại. Không xe. Cả hai mẹ con chỉ có quần áo mang theo. Bất lực tôi gọi cho mẹ xuống đón về. Mẹ tôi cũng là mẹ đơn thân, từ nhỏ tôi không ở với mẹ mà ở với dì ba là chị của mẹ tôi.
Từ lúc biết chuyện mẹ đã nói hết lời kêu tôi về ở với mẹ nhưng lúc đó tôi mù quáng không nghe, nhất quyết sống chết cũng đi theo người đàn ông đó. Vậy là tôi về với mẹ. Cắt đứt mọi thứ. Không liên quan, không thăm hỏi, biến mất như chưa từng xuất hiện. Về được 10 ngày tôi đi làm luôn. Vì để đón tôi về và lo chỗ ở có bao nhiêu vàng mẹ tôi bán hết, cũng vì chiều theo tôi trụ lại SG mà không về quê. Đi làm một mình nuôi con, phải còng lưng ra gánh số nợ hơn trăm triệu của hắn ta để lại. Tôi cứ tưởng mình sẽ không chịu nổi.
Nhưng ông trời thương tôi, đi làm gặp nhiều người giúp đỡ, chủ nợ cũng không làm khó mà trì hoãn cho tôi trả từ từ.
Bây giờ, tôi 21. Cuộc sống tạm ổn. Sắp tới công ty chuyển công tác tôi ra nước ngoài. Tương lai cơ hội kiếm tiền càng nhiều, tôi dự định trong vòng 5 năm phải mua được nhà cho con tôi. Nhưng đồng nghĩa tôi phải xa con một thời gian, không được chứng kiến con lớn lên từng ngày nữa. Con tôi sẽ lại thiệt thòi như tôi ngày bé. Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy làm mẹ như tôi thật thất bại.
Cuộc sống của tôi hiện giờ đơn giản vô cùng, đi làm, về nhà, rồi đi học. Không bạn bè, không xã giao, không bồ bịch. Nhiều lúc thấy cũng chán, cũng tẻ nhạt nhưng một tí rồi lại thôi, quay qua quay lại thấy thằng bé cười toe toét là quên ngay.
Mẹ đơn thân là vậy đó, không được phép yếu đuối. Không được phép nghĩ mình không làm được. Kể cả giai đoạn khủng hoảng nhất khó khăn nhất mà cũng chỉ có một mình thì cũng phải nhắm mắt cắn răng mà vượt qua. Tuyệt đối không được buông xuôi. Vì qua bão tố là bình yên lại về thôi… Tương lai còn dài phía trước còn nhiều dông bão nhưng rồi sẽ qua thôi.