Năm nay đã là năm thứ 5 tôi là mẹ đơn thân. Không phải vì ai ép buộc tôi mà bởi vì tôi muốn. Để nói hành trình mẹ đơn thân gian khổ như thế nào phải là một người đã từng trải qua mới có thể thấm thía được, thấu hiểu.
- Đã đi qua đời nhau , sẽ mãi ở 1 góc trong tim
- Cảm ơn mẹ vì không vì bản thân mà từ bỏ một sinh linh
- Đi mở lòng với người khác làm gì rồi giờ lại tổn thương lần nữa.
Tôi muốn kể lại câu chuyện của tôi bởi khi quyết định làm mẹ đơn thân, tôi đã tìm trên mạng rất nhiều về những người đã trải qua cuộc sống này để biết trước được cuộc sống mà tôi sẽ phải đón nhận như thế nào nhưng không có nhiều. Tôi muốn kể vì tôi biết trong cộng đồng này ngoài những người đã là mẹ đơn thân, có rất nhiều người đang muốn là mẹ đơn thân…để họ hiểu được những nước mắt đắng cay không gì diễn tả nổi, nhất là những diễn biến tâm lý trong giai đoạn mang thai và sau sinh là 2 giai đoạn nhạy cảm và tổn thương nhiều nhất.
Khi tôi 28 tuổi, biết mình có thai, tôi đã thề với lòng mình sẽ không bỏ đứa con này. Nhưng khi đó tôi không biết tôi sẽ phải làm gì để có tiền sinh con. Đến tháng thứ 4 tôi bị đuổi việc, lúc ấy tôi loay hoay không biết phải làm sao. Cuối cùng tôi đã nghĩ cách bán hoa quả online để kiếm tiền. Hàng ngày cứ đăng mặt hàng, ai có nhu cầu tôi đi lấy hàng ở chợ Long Biên rồi giao khách. Công việc này đã nuôi sống tôi và con đến tháng thứ 6, khi tôi không thể nào làm tiếp được vì bụng đã quá to.

Quyết định làm mẹ đơn thân là tự mình chịu đựng tất cả
Lúc đó tôi đã đi tìm bố của con tôi và nói với người đàn ông đó rằng tôi cần sự giúp đỡ, và người đàn ông đó đã đồng ý chu cấp cho tôi. Tôi sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ. Những non nớt đầu đời khi có thai, cách xử lý tôi không hề biết, tôi đôi khi cảm thấy bế tắc vô cùng vì không biết hỏi ai cả. Có những lần bị chuột rút đau thấu xương, nửa đêm tỉnh giấc vì con đạp quá nhiều, thèm một món ăn gì đó mà không ai đi mua cho mà ăn….Tôi không bị nghén khi mang thai nên ăn uống khá tốt, có lẽ vì con thương tôi chăng?
Cảm giác mỗi lần đi khám rất khó tả. Không ai ở bên, chỉ có một minh lầm lũi đi làm thủ tục, lầm lũi khám rồi lầm lũi ra về. Nhìn những gia đình xung quanh mình tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Họ được chăm sóc, họ được yêu thương còn tôi thì không có ai cả. Đêm về mới là thời gian khổ sở, khi những lo lắng cho đứa con sắp chào đời, những suy nghĩ về sự bội bạc của người đàn ông hứa sẽ ở bên tôi không còn, họ vẫn có trách nhiệm cho đến khi tôi sinh con ra còn lại mọi thứ khác sẽ không hề có…
Tâm lý nặng nề với hàng trăm suy nghĩ không muốn giữ lại đứa con này, sinh ra đem cho cô nhi viện, rồi bỏ lại chùa cứ ám ảnh tôi suốt thời gian mang thai. Đó là những suy nghĩ tiêu cực đến mức tôi muốn phát điên, muốn bỏ chạy thoát khỏi thực tại dù rõ ràng tôi đã quyết tâm giữ con lại nhưng vì chỉ có một mình tôi không có ai chia sẻ nên tôi cảm thấy bế tắc lắm. Lúc này tôi mới nhận ra ý nghĩa của người đàn ông khi người phụ nữ mang thai như thế nào, dù người đàn bà có mạnh mẽ đến đâu cũng đều cảm nhận được nỗi đau trong lòng mình, sự tủi thân khóc một mình trong đêm khi không có người yêu thương bên cạnh.

Hành trình đó như bóng ma tâm lý khiến tôi sợ hãi không muốn nghĩ lại
Những tháng ngày đó kết thúc khi tôi mổ chọn ngày vào cuối tuần 37. Lúc đó người đàn ông cũng có bên cạnh và duy nhất khi tôi nằm trên bàn mổ. Có điều ngay trong đêm đầu tiên, người đàn ông đó đã bỏ mẹ con tôi lại đi ra ngoài chỉ vì tôi không biết cách chăm con và 2 người cãi nhau. Dù biết tôi không thể ngồi dậy cho con ăn được, dù biết tôi không có sữa để cho con bú nhưng người đó đã bỏ mặc mẹ con tôi cho đến sáng hôm sau.
Những tủi hờn cứ chất chứa và cảm thấy thật sự quá cay đắng, tôi không biết nhờ ai giúp đỡ ngoài người chồng của người phụ nữ giường bên cạnh…Rồi chuyện tôi không biết cách cho con bú thế nào cũng khiến người đàn ông đó nổi giận, chửi tôi…:(( tôi k dám nhớ lại những gì sau đó nữa…Tôi đã phải đánh vật với con trong suốt tháng đầu tiên sinh con mà không có ai giúp đỡ. Con khóc suốt một tháng vật vã khiến tôi không ăn uống được vì con quá quấy khóc. Tôi từ 55kg chỉ còn 45kg. Không được ngủ, ăn thì toàn phải nhịn vì con quấy không đặt xuống giường được lúc nào cả. Đôi khi 10h đêm mới ăn của bữa tối, 4h chiều mới ăn của bữa trưa.
Tôi phải tự mình đi chợ sau ngày tôi đẻ khoảng 2 tuần. Đi thật nhanh và về thật nhanh vì không có ai ở bên con…Cứ như thế cho đến khi con được 2 tháng tôi đẩy xe cho con đi cùng tôi đi chợ. Có những ngày trời rét đậm rét hại vẫn phải đẩy xe cho con đi, hậu quả là con bị viêm họng, sốt…Những vất vả này tôi không thể tin mình có thể làm được…
Rồi mọi thứ cũng qua…con tôi giờ đã sắp 5 tuổi…Bây giờ tôi đã có cuộc sống khác, ở bên một người đàn ông khác. Hiện tại tôi đang mang thai, nhưng thật sự trong lòng tôi nghĩ lại quãng thời gian phải nuôi con một mình khiến cho tôi rất sợ mang thai tiếp và trải qua những tháng ngày như vậy nữa. Nó khiến tôi bị ám ảnh, khiến tôi không muốn mang thai đứa con mới này vì tôi sợ.