Lúc yêu sau mà mặn nồng, lãng mạng và lúc nào cũng quấn quých lấy nhau. Cưới về được 1 năm thi mõi người nằm 1 gốc . Con người anh thay đổi hay vì lúc yêu anh tôi mù quáng tôi không nhìn thấu được anh? Tôi hối hận.
- Mẹ có nên cho 2 con về dự đám cưới bố không
- Là con gái thì đừng để mình nhạt nhòa
- Là phụ nữ chớ dại mà không yêu bản thân mình
Tôi về làm dâu ai nhìn vao cũng bảo con này có phúc được làm dâu nhà đó, cố mà trân trọng. Tôi là người miền nam lấy chồng gốc miền trung thì từ ăn uống đến ăn mặc đi đứng tôi thấy không được thoải mái.
Mặc hỡ 1 chút là từ bà con họ hàng đến ba mẹ chồng cung nhu chồng tôi làm ầm lên( lúc yêu anh chưa lần trách tôi ăn mặc), tôi đành vứt đi vì nghĩ đúng giờ tôi đã có chồng nên tôi đành thôi. Thậm chí ăn uống cũng chẳng hơn gì. Những thứ này chẳng là gì với tôi vì tôi có thể sống và bỏ sở thích của mình để quen và sống với sở thích của gia đình chồng. Tôi làm được.
Đỉnh điểm nhất khi tôi mang bầu và sinh đứa con đầu lòng. Tôi không còn hiểu anh nữa. Anh nói xạo tôi rất nhiều lần ,hỏi anh câu thứ 2 là y như rằng anh quát mắng nạt nộ rôi cho qua chuyện. Tôi đành im để gia đình vui vẻ. Riết thành thối quen giờ hở chút là anh nạt tôi.

Tôi nhẫn nhịn mọi thứ để sống trong gia đình
Cải nhau anh điều nói tháng nào cô cung có lương thì được rồi đừng biết thêm gì? Tôi đi làm thi anh bảo giờ cô ra đường cô làm được gi? Ở nhà mà trông con vẫn có lương. Đúng tháng nào tôi cũng được lãnh 5 triệu. Ngoài ra tiền bạc gì của anh tôi không cần biết. Phòng ngủ tôi thì sát bên ba mẹ chồng . Chúng tôi vui buồn gi phòng kế bên điều nghe. Tôi muốn 1 không gian riêng cũng không có.
Nhiều lúc cãi nhau anh quay sang kia ngũ ngon lành và ngáy to, chỉ có tôi thì nằm khóc ướt gối .Tôi thầm nghĩ sao có người chồng vô tâm đến vậy . Cải nhau anh là người luôn nói sống không được thì đi đi. Hay đùng đùng xuống mét mẹ anh con đó nó thế này thế kia. Li dị đi chứ không sống với nó được rồi. Bà cũng ngồi im lặng. Có lần tôi bắt tại trận tin nhắn này nọ của anh với cô nào ngoài đường bà cũng bảo nó không có vậy đâu con rồi thôi.

Chúng tôi mỗi ngày mỗi xa nhau hơn
Tôi nghe nhiều người bảo nhau rằng vợ chồng mới cưới hay vây lắm. Tôi rán để xem có khác hơn không. Nhưng cũng chẳng ích gi, tôi nhận ra 2 vợ chồng tôi có khi cả tháng không đụng đến nhau, tôi cũng như anh cũng chẳng con ham muốn về nhau. Sống chung 1 nhà mà tâm trí tôi lúc nào cung muốn ra đi. Vợ chồng không thể thông cảm hiểu nhau cung như chia sẻ voi nhau được nữa thì tôi nghĩ nên chia tay, nhưng vì đứa con tôi lại cố gắng nhịn và cam chịu. Tôi không biết đây có phải là sự lựa chọn đúng? Tôi thấy nhiều người yêu nhau gần cuộc đời còn chia tay nhau. Tôi mới có 1 năm mà đã như vậy thì vài năm sau nữa sẽ thế nao?
Tôi đã từng nghĩ đến ôm con đi, đi theo tôi , tôi đủ điều kiên để nuôi nhưng bù lại tôi phải đi làm cả ngày, con tôi còn quá nhỏ tôi ko đủ khả năng cho nó 1 cuộc sống hạnh phúc hơn khi bên tôi. Để lại ít ra nó còn có ông bà nội và ba nó dành thời gian cho nó nhiều hơn là ở với tôi. Bỏ nó thì tôi không đành. Tôi đang chênh vênh không điểm tựa. Chỉ biết cắn răng và sống từng ngày để được bên con. Cần lắm 1 lời chia sẻ động viên lúc này? Tôi phải làm sao?
Cfsmedonthan