Bắc Ninh, ngày 24 tháng 02 năm 2015
Khi em viết cho anh những dòng này là lúc tâm hồn em đã rách bươm vì đau khổ. Em không muốn bỏ con đâu. Em vẫn đủ tỉnh táo để viết lên những suy nghĩ của mình, em sợ rằng chỉ ngày mai thôi, em sẽ chẳng còn là em nữa, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa và chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Anh à! Ngày mai em đi bỏ thai. Em đi bỏ đứa con mà em đặt tên là Bon Bon ấy. Đứa con mà mình đã từng mong đợi rất nhiều :
Anh thích con trai hay con gái. ?
Con gì cũng được nhưng con trai thì thích hơn.
Con gái thích hơn chứ. Anh thích Chíp hơn hay Hoàng hơn?
Anh thích Hoàng hơn.
Thế sao anh không hôn Hoàng mà toàn hôn Chip. ?
Tại Hoàng là đàn ông.
Em không biết Bon Bon của em là con trai hay con gái nhưng linh cảm của em thì Bon Bon chắc chắn là con trai. Nó ngoan lắm, chẳng làm gì ảnh hưởng đến em cả. Em không nghén, không nôn, ăn gì cũng được. Bon Bon ngoan đến mức chính em cũng nghi ngờ chuyện mình có thai. Nhưng khi cô bác sỹ ấn cái máy siêu âm vào bụng và nói:”Thai 7 tuần rồi” thì em không muốn tin cũng không được.
Có lẽ, Bon Bon cũng tự ý thức được hoàn cảnh của mình nên cứ lặng lẽ tồn tại bên cạnh em như vậy. Bon Bon sợ làm em ốm, em nghén thì em sẽ giận mà bỏ con. Vậy mà em vẫn quyết định bỏ con. Em thấy bản thân mình tồi tệ và đáng ghê tởm biết bao. Em có lỗi với con vì đã mang nó đến cuộc đời này vào đúng thời điểm mà anh đã không còn tình cảm với em nữa. Chính xác thì cuộc đời này đang trêu đùa em khi đã mang Bon Bon đến và còn mang thêm một cô gái nữa đến cho anh. Nếu Bon Bon đến sớm hơn và cô bé đó đến muộn hơn, mọi chuyện đã khác. Bon Bon sẽ có cha, có mẹ.
Những ngày này là những ngày địa ngục đối với em. Phải giằng xé, đấu tranh với quyết định để hay bỏ. Đau đớn hơn, người đã từng đầu ấp tay gối với em, đã từng cùng em hứa thề lại lạnh lùng, phũ phàng bắt em phải bỏ đi máu mủ của mình. Còn nỗi đau nào hơn thế hả anh? Em trách người đó nhưng em trách bản thân mình dại dột nhiều hơn.
Để lại con, đồng nghĩa với việc em phải từ bỏ tất cả: Gia đình, công việc, bạn bè…để một mình nuôi con. Vất vả, khó khăn, tương lai mù mịt không phải những cái em sợ. Miệng đời, tiếng tăm cũng không phải cái gì đó quá ghê gớm. Nhưng…chữ hiếu đối với bố, với bà thì không bao giờ em trả nổi. Em không thể bắt bà_người một tay nuôi dạy em trưởng thành, cho ăn cho học phải đau đớn vì em khi đã ở tuổi gần đất xa trời. Em không thể bắt bố_người luôn dằn vặt vì không thể nuôi dưỡng, chăm sóc cho em suốt hơn 20 năm trời phải chịu dày vò khi chứng kiến đứa con gái mồ côi chịu thêm bất hạnh. Họ sẽ chết mất, chết theo đúng nghĩa đen. Khi đó, tội của em còn lớn đến đâu nữa?
Bỏ con, em mất Bon Bon mãi mãi. Có thể em sẽ có những đứa con khác nhưng Bon Bon thì không bao giờ em có lại được. Một sinh linh bé bỏng chưa thành hình đã bị tước đọat đi quyền được sống. Có còn nỗi đau nào hơn thế ?
Người duy nhất có thể cứu mạng sống của tất cả bây giờ lại lấy lý do đã hết tình cảm để chối bỏ trách nhiệm của mình. Cuộc sống này công bằng ở đâu ? Ở đâu ? Tình yêu là thứ tình cảm người ta vẫn nói là thiêng liêng cao quý của con người nhưng khi tình yêu đó dẫm đạp lên đạo đức xã hội, tước đoạt đi mạng sống của con người thì tình yêu đó liệu có đi đến hạnh phúc được không ?
Em đã lừa anh đi bỏ con. Em nói dối là lỗi của em nhưng lỗi đó có lớn đến mức anh biến em từ một đứa con gái đáng thương bị ruồng bỏ khi mang thai thành một con bé chuyên đi lừa đảo, bịa chuyện để giành lấy tình cảm không thuộc về mình không ? Có lẽ khi hết yêu rồi, người ta đâm ghê sợ người mình đã từng yêu. Khi đó, mọi điều về người kia đều là xấu xa, đều là giả dối, đều không đáng tin. Nhưng… Biết làm sao được ? Khi người ta đã có ác cảm về mình thì có cả trăm cái miệng, cả nghìn lời giải thích cũng không thể khiến người ta nghĩ tốt về mình được. Vậy thì hãy cứ để thời gian trả lời, nỗi oan giết chồng của Thị Kính còn có thể giải được thì sự hiểu lầm của anh đối với em có là gì.
Em chọn chị Thu để gửi gắm bức thư này đến anh. Không phải mong có một đồng minh. Chị Thu đối với anh và em đều đối xử công bằng thậm chí anh còn gần gũi chị Thu hơn em. Lý do quan trọng nữa, chị là người đã chứng kiến chuyện tình cảm của mình từ những ngày đầu đến hôm nay. Tất cả mọi chuyện xảy ra, chị đều biết, đều hiểu. Sau ngày mai, không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Không biết sau khi mất Bon Bon, bỏ con rồi em có thể mạnh mẽ đứng lên hay gục ngã hoàn toàn và tệ hơn nữa là tự kết liễu cuộc sống của mình? Chính em cũng không biết mình sẽ làm gì cả. Chính em cũng không thể hình dung ra nỗi đau đó lớn đến mức nào?
Em là đứa yếu đuối, yếu đuối đến mức khi vô tình thấy một con chó hay một con mèo bị giết thịt, em trốn vào một góc và khóc, cầu xin trời Phật cho nó một kiếp sống khác, tốt đẹp hơn. Ngày mai, em sẽ phải đưa con em đến nơi đó. Nơi lạnh lẽo, không có ai bên cạnh. Có phải anh lại trách em đang nghĩ nhiều quá phải không anh? Em xin lỗi nhưng em là mẹ, con chỉ có mình em, chỉ biết bám lấy em, làm sao em có thể coi nó là giọt máu vô tri vô giác trong khi thực sự nó có linh hồn và đang ngày ngày lớn lên trong em.
Tương lai còn dài, sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra anh ạ. Cuộc đời con người có những lúc thăng, lúc trầm. Hết buồn sẽ đến vui, hết đau khổ sẽ đến hạnh phúc. Không có gì là kéo dài mãi mãi. Đừng vì những giây phút hạnh phúc hiện tại mà ảo tưởng cuộc sống tương lai sẽ toàn màu hồng. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Những câu triết lý được người đời đúc kết bao giờ cũng đúng. Nếu con đã đến với mình thì đó là ý trời, là cái duyên, cái nợ của mình. Khó khăn trước mắt nhưng rồi sẽ qua. Em mong anh hãy suy nghĩ thật thấu đáo. Anh đang đi sai đường rồi. Hãy quay lại đi. Đừng tạo nghiệp nữa anh.
15:12 PM
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng