Em năm nay 16 tuổi. Các mẹ nghe sẽ thấy em là một đứa con nít. Vâng, em còn là con nít….. Cha là tài xế, mẹ ở nhà nuôi heo và em còn 2 đứa em. Các mẹ cũng biết ai làm xe là chẳng gái gú nhăng nhít, thì ba em cũng vậy. Nên cha mẹ ly thân khi em lên 8. Mẹ em bắt đầu đi làm công nhân. Em là cả nên sáng đi lễ về phải ra chợ luôn để xách đồ ăn về. Mẹ em là người cục tính nếu không nói là ngang ngược.
Mỗi ngày khi đi làm về mẹ đều bắt lỗi em từ những thứ nhỏ nhặt, rồi cho em những trận đòn bán sống bán chết. Lần nào không u đầu mẻ trán, rụng cả mảng tóc vì mẹ giật thì cũng tím mắt thâm môi chảy cả máu miệng. Rồi mẹ lại la mắng, chửi bới ít thì 10, 11h không thì gần sáng. Biết là mai đi làm mà mẹ vẫn vậy. Em vừa đau vừa buồn….. Rồi cuộc sốq em vẫn cứ diễn biến như thế đến năm em 11 tuổi học lớp 6. Khi áp lực gia đình chèn ép, em bỏ học, nhưng ông bà nội khuyên can em đã đi học lại năm 12 tuổi. Em cứ nghĩ mẹ sẽ thay đổi khi em cố gắng, nhưng không…!! Mẹ vẫn vậy, vẫn cho em sống không bằng chết. Hồi đó, em còn tự hỏi: Không biết mẹ có phải mẹ ruột mình không nhỉ?!- vì 2 đứa em của em được mẹ rất mực yêu thương, chăm sóc. Rồi em bỏ học tiếp.
Ba đưa em lên sống với ba… và “bồ” của ba. Được một thời gian, em bỏ đi. Vì em không muốn sống như vậy. Em bắt đầu đi xin phụ quán cfe. Được một thời gian em nghỉ việc, ra Nhơn Trạch sống chung với 1 người chị “kết nghĩa”. Khoảng 2 tuần, em bắt đầu đi phụ quán cà phê ở Mỹ Xuân. Ăn ở tại quán. Chuyện đời, cái gì đến nó sẽ đến. Người ta dụ nị em đi bán bia, em sa bẫy. Rồi ra Vũng Tàu, làm gái trong 1 quán karaoke. Đọc đến đây chắc các mẹ nghĩ em trẻ người non dạ, vâng- đúng ạ. Cứ như thế nếu hôm đó em không nhắn tin cho đứa em kế em, lúc đó mới hay tin mẹ bệnh. Em đã lén trốn về…. Về nhà em đưa hết tiền cho mẹ. Được khoảng mấy tháng, mẹ lại như xưa. Đánh đập em. Một lần nữa em ra đi. Lên Sài Gòn, mấy người chạy xe ôm đã gạ em đi bán cà phê. Em tin, và lúc bị bán mới biết là cafe ôm. Em muốn trốn mà trốn không được. Gần 2 tháng, em lại bị bán qua karaoke. Vài bữa sau em đã trốn về được.
Và ở nhà nín nhịn chịu những trận đòn. Vì em sợ, sợ bị bán và phải làm những việc đó. Chuyện cứ vậy mà diễn ra tới năm em 15t Em đã đi, nhưng không đi đâu xa. Vì quen biết, tụ tập rồi bạn bè nên em sa ngã. Em quen anh, một thằng cướp. Gần rẫy nhà em nên mẹ em biết, gọi điện thọa đe dọa can ngăn em. Em không nghe…. được nửa năm em thấy mất kinh 2 tháng. Uống thuốc điều kinh em thấy đau bụng. Em nói anh, và anh chở em lên bệnh viện siêu âm thì em đã mang thai 3 tháng hơn rồi. Em khóc, khòc rất nhiều. Vì em không biết phải làm như thế nào. 1 tháng sau em cho nội hay tin. Lúc đó ba đã về và đang ở nhà nội.
Rồi anh ấy nói gia đình lên nói chuyện với gia đình em. Mấy hôm sau ba gọi em về nói em không nên lấy anh, ba nói về nhà. Mấy hôm sau em về nội ba dắt em về nhà. Mẹ vẫn vậy, vẫn sỉ nhục em….. Kể về gia đình anh. Từ lúc biết em mang thai tới lúc sanh còn 5 tháng, vậy mà không gửi cho em được gì cả…. Như em kể, anh là thằng cướp. Gần ngày sanh anh bị bắt. Gia đình em cũng biết. Anh cướp anh ăn chơi chứ không phải đưa cho em. 6h Thiếu. Sáng 13/1/2016 Em có dấu hiệu báo sanh. Mẹ đã là người đưa em đi. Em sanh con trai, 3kg7. Mẹ đã ít nói lại, chắc vì biết sanh xong em đau và mệt. 5 ngày sau em xuất viện. Tiền viện chia 3, tiền em dành dụm, ba em, gia đình anh. Rồi gia đình anh mất dạng, ba cũng vậy.
Mẹ em lo, tới cách đây mấy ngày. Hiện giờ là em tự lo ( chỉ là việc của em với con em thôi ). Giờ em đang rất đau khổ. Gđ anh thì không thấy đâu, mẹ em ngang ngược nói lung tung để ba em ruồng bỏ em ( sự thật, chuyện còn rất dài ), giờ thì mẹ em…. Em đang rất buồn, không biết nên làm gì bây giờ cả. Những chuyện quá khứ của em không một ai biết ngoài em. Em đang rất khổ tâm lý lẫn tài chính. Không biết phải làm sao ?
Các mẹ cho em lời khuyên với, chứ đừng chửi em này nọ. Em đau đầu lắm rồi, em sợ mình sẽ trầm cảm mất…
cfsmedonthan
Bình luận bị đóng