Có nên bỏ chồng hay không? Sống chung thì mệt mỏi ức chế đủ thứ, hết chuyện vợ hờ con riêng rồi lại chuyện trai gái trăng hoa…Mà bỏ…thì thương con mình.
-> Tôi có nên đi bước nữa, theo tiếng gọi của con tim
Mình năm nay 32 tuổi, mới có 1 bé 15 tháng. Mình lấy chồng gần 2 năm.Trước khi lấy chồng, mình chỉ biết nó (gọi là nó vì giờ thật sự mình quá chán ghét rồi) có 1 bé gái 4 tuổi đang ở với mẹ dưới quê. 2 người sống chung chưa đăng ký kết hôn hay cưới xin gì. Sống chung không hợp, cãi vã đánh chửi nhau nhiều quá nên chia tay. Con gái ở với mẹ. Chia tay 2-3 năm rồi không liên lạc nói chuyện với nhau…
Mình nghe thì cũng tin là vậy, trước khi cưới cũng gặp mẹ chồng, họ hàng nhà chồng cũng chỉ thấy nói về đứa con gái riêng như vậy… Nhưng sau ngày cưới thì mình lại phát hiện ra người cũ của chồng mình sắp đẻ đứa thứ 2 và là con chồng mình. Nhưng không hiểu sao chồng mình nó nhất quyết không nhận con. Vì nó nói đã chia tay 1 thời gian, chị kia đã qua lại với người khác.
Có lần lên Sài Gòn thăm con rồi chị đó chơi bời gì đó mê man lang thang rồi bạn chị ta mới gọi điện cho chồng mình ra đón…rồi…mấy tháng sau chị đó ở quê gọi điện lên báo có bầu… Sau này sinh con ra ông cũng không nhận vì nói không giống…
Nói tóm lại là ở mình rất coi thường căm ghét chồng, thấy nó đúng loại đểu, sống vô trách nhiệm. Có đứa con gái rồi để có đứa thứ 2 mà lại không chịu nhận.Và hơn hết là nó giấu nhẹm chuyện đó để cưới mình làm vợ…Sau khi biết chuyện mình shock, đau khổ dằn vặt cả năm trời, suy nghĩ đến nỗi chẳng có sữa cho con mình bú nên bé phải uống sữa ngoài từ nhỏ…
Con nhỏ quá mình không nỡ dứt bỏ chồng khi con còn quá non nớt vậy. Mình nhắm mắt cho qua…chấp nhận hàng tháng gửi 2tr vào tài khoản cho vợ hờ cũ nuôi con chồng. Chỉ mong chồng hiểu lòng mình mà chung thuỷ với vợ.Nhưng không các mẹ ạ,vài lần bắt gặp chồng nhắn tin à ơi thả thính gái. 1 lần bắt gặp nó chở gái đi cà phê còn nói với gái là chưa có vợ con gì.
Cứ mỗi lần như vậy niềm tin trong mình cạn kiệt, mình chửi bới xúc phạm chì chiết nó thậm tệ. Nó biết nó sai nên chỉ im lặng…Nhưng mình biết bản chất nó trăng hoa thế sẽ không bao giờ thay đổi được. Chạy theo nó thì quá mệt, mà sống cùng 1 nhà bơ nó đi cũng không xong…
Ngoài chuyện đó ra thì nó chăm chỉ kiếm tiền, hiền lành tháo vát.Tiền làm bao nhiêu cũng giao mình quản hết (30tr/ tháng ạ), đi làm về bế con chơi với con quấn quýt. Chủ nhật nào cũng đưa vợ con đi chơi, điện thoại không dám cài mật khẩu với mình. Mình nói gì nó cũng nghe, chửi nó cũng nghe…
Hôm qua nghe con bé con gọi điện lên xin tiền (chắc mẹ nó xui) mà tiền đó mình mới gửi xong…Mình xem nhật ký liên lạc thì nó xoá hết đi. Mình không tiếc tiền cho con chồng, nhưng ghét là ghét tháo độ mờ ám của nó. Hai đứa nói qua nói lại nó cùn lên đập vỡ cái điện thoại của nó luôn…
Giờ mình ngồi suy nghĩ thật sự không biết nên làm thế nào? Có nên bỏ chồng hay không?
Sống chung thì mệt mỏi ức chế đủ thứ, hết chuyện vợ hờ con riêng rồi lại chuyện trai gái trăng hoa…Mà bỏ…thì thương con mình, gia đình ly tán, con thiệt thòi, mình không nỡ…
Mình thật sự bế tắc các mẹ ạ.
Confession!