Chào các mẹ! Mình là mẹ của hai bé, một trai một gái, đi xe sang, ở biệt thự. Tưởng chừng cuộc đời mình như vậy là đã thực sự hoàn hảo để ở bên cạnh các con, chăm sóc và nhìn thấy chúng trưởng thành mỗi ngày. Thế nhưng, cách đây 9 năm, mình đã quyết định ngã rẽ của cuộc đời mình để sống một cuộc sống khác.
- Tôi đã làm mẹ đơn thân như thế
- Cuối cùng em cũng không thắng nổi quá khứ của anh
- Đơn giản vì mẹ không muốn thấy con phải buồn
Đến nay đã là 7 năm chính thức làm mẹ đơn thân và sống cùng con gái. Chắc hẳn các bạn sẽ thắc mắc mốc 9 và 7 năm là như thế nào? Mình và chồng mình lấy nhau khi hai đứa còn đang tay trắng. Nhà ở phải đi thuê, đi xe máy dream tàu hàng ngày để đi làm. Bố mẹ anh ta thì ở quê chả giúp được gì về tiền bạc vì cũng nghèo. Nhà mình ở Hà Nội. Ba mẹ mình cũng là người lao động chân phương. Cả đời tích cóp được ít tiền để dành dưỡng già. Nhưng khi nhìn con gái lấy chồng ngoại tình, chả có gì nên thương. Các cụ cho vợ chồng mình mượn toàn bộ số tiền của tích cóp được để làm ăn mà không đòi hỏi điều kiện gì.
Mình đã mang toàn bộ số tài sản đó và tiền lương dành dụm được của riêng mình đưa cho chồng để làm ăn. Sau vài năm bôn ba kinh doanh, hai đứa cũng mua được xe, được nhà. Cuộc sống cũng có thể gọi là trên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng ít ai bằng mình. Và do thỏa thuận của hai vợ chồng nên mình không tham gia vào việc quản lý điều hành công việc trên công ty và lui về chăm lo gia đình con cái.
Khi mình mang thai bé thứ hai ba tháng cũng là lúc mình phát hiện ra mối quan hệ bên ngoài của chồng mình với thư ký riêng của anh ta. Mình im lặng và làm một số phép thử để xem xét tình cảm của chồng đối với mình lúc đó còn ở mức độ nào. Cách anh ta đối xử và xem trọng tình cảm vợ chồng, hạnh phúc của con cái ra sao. Mình âm thầm chịu đựng trong suốt thời kỳ mang bầu đến khi sinh bé. Khi bé được gần 1 tháng, mình đã quyết định gọi nói chuyện với con thư ký của chồng mình.

Mang bầu đứa thứ 2 thì biết chồng ngoại tình
Mình gọi và nói chuyện hết sức lịch sự vì nghĩ rằng: cũng là đàn bà và cũng trong hoàn cảnh chồng đi ngoại tình (qua một vài người mình biết được), cô ta sẽ biết điểm dừng hoặc chí ít có thái độ văn minh khi nói chuyện với mình. Thế nhưng, đó là con đàn bà không có nhân cách và vô học. Nó đã gọi điện nói với chồng mình như thế nào đó để rồi lão gọi điện chửi mình lúc mình đang trong bệnh viện chữa bệnh. Mình chỉ nói nhẹ nhàng với lão rằng: anh không cần phải ăn nói với em theo cách vô học như vậy. Hãy về nhà chờ em. Em về mình sẽ nói chuyện.
Khi mình từ bệnh viện trở về nhà đã thấy chồng mình ngồi ở phòng khách. Lão chửi rồi lao vào bóp cổ và đánh mình trước mặt giúp việc và con mình. Ngay lúc đó, mình thấy rằng cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc cho mình và các con nếu cứ mãi duy trì. Mình xin đi làm trở lại và chờ cho khi con mình cứng cáp. Đến lúc con gái mình hai tuổi mình đã làm đơn ra tòa để ly hôn. Trong suốt quãng thời gian trước lúc ly hôn mình mới thấy được rằng lão chồng mình và con bồ lão là loại người thủ đoạn, nham hiểm. Chúng làm mọi cách để cho tinh thần mình bị khủng hoảng. Đến khi ra tòa, chồng mình còn ý định dùng tiền và quan hệ để chiếm đoạt toàn bộ tài sản và không cho mình nuôi con.
Cuối cùng, mình tranh đấu để nuôi đứa con gái còn nhỏ và ra đi tay trắng. Toàn bộ tài sản cùng công ty mình để lại cho lão. Mình thấy thanh thản khi rời bỏ con người xấu xa đó. Đến nay, con gái mình đã 9 tuổi. Cháu rất ngoan và hiểu chuyện. Mình thỉnh thoảng mới được gặp con trai. Giờ cháu 12 tuổi và đang trong thời gian nhận thức để trưởng thành. Con gái mình thì ít vấn đề về tâm lý hơn vì khi mình chia tay, con còn quá nhỏ và ít có cảm giác về tình cha con. Còn con trai mình thì khác. Phần lớn thời gian của con khi còn nhỏ là ở bên mẹ. Con là cậu bé sống rất tình cảm và vui vẻ. Nhưng từ khi biết và hiểu chuyện, cháu luôn tỏ ra chống đối bố.

Tôi lựa chọn ra đi với hai bàn tay trắng
Mỗi lần gặp con, mình chỉ dám nghe và phân tích một số việc để con đỡ suy nghĩ tiêu cực. Sau tất cả, mình vẫn phải nói với các con mình rằng: bố mãi là bố của các con. Bố tuy là người chồng không tốt đối với mẹ nhưng bố luôn yêu thương và lo lắng cho các con. Con hãy để bố gần gũi và chia sẻ với con. Con trai mình nghe và cháu im lặng. Mình thực sự không biết làm như vậy đúng hay sai với các con của mình nhưng mình thấy rằng đó là cách tốt nhất để mang lại chút bình an cho con.
Còn với người tình của chồng mình. Hẳn nhiều bạn sẽ nói sao mình hiền thế, sao không đuổi cổ nó đi, sao không đánh ghen….. Nhưng với mình, trong quan hệ hôn nhân, điều quan trọng là ở hai người chứ người thứ ba không có ý nghĩa nhiều để mình phải tốn thời gian, công sức đối phó. Đánh ghen chỉ là khi người ta còn yêu, còn muốn níu kéo. Trường hợp của mình thì không.
Đối với những người đàn bà thứ 3, mình thực sự coi khinh vì nhiều lý do. Thứ nhất, họ cũng là đàn bà mà lại đi làm khổ đàn bà nên họ không đủ tư cách để mình nói chuyện. Thứ hai, họ có thể đã, đang và sẽ là mẹ mà không có đạo đức của người làm mẹ nên không đủ nhân cách để mình thông cảm, tha thứ. Thứ ba, họ là loại thú vật khi để phần con lấn át phần người thì không là gì để mình cần suy nghĩ. Vậy nên mình bỏ qua.

Sau tất cả, tôi chọn an nhiên cho chính mình
Đến nay, mình trở lại với nghề du lịch của mình và làm thêm rất nhiều việc, sống hoàn toàn độc lập và không có ý định đi tiếp bước nữa vì lo cho con gái và vì mất hoàn toàn niềm tin vào đàn ông. Mình làm kinh doanh nên thỉnh thoảng, hai mẹ con vẫn tranh thủ đi xa để refresh lại cuộc sống và tham gia vào các hoạt động xã hội.
Mình không chắc chắn lời khuyên của mình có thể áp dụng cho mọi trường hợp nhưng mình thấy rằng: trong hôn nhân cần sự tin tưởng, chia sẻ và minh bạch. Khi các bạn không còn tìm thấy những điều đó, hãy đối thoại nghiêm túc, văn minh để thấy rằng còn cần nhau trong đời. Nếu không hãy giải thoát và đi tìm con đường làm mình thấy bình an. Đừng níu kéo những gì không còn là của mình. “Vết chân trước đến đâu, vết chân sau theo đến đấy”, “phúc đức tại mẫu” là phương châm sống mà mình đi theo.
Cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc những dòng tâm sự nhỏ bé của mình.