Mình vội vàng gọi cho anh hỏi nguyên do anh nói giờ anh có vợ rồi nói mình đừng gọi cho anh nữa. Anh sẽ thay số điện thoại và cắt mọi liên lạc với mình. Và từ phút giây đó mình thề sẽ không bao giờ tìm anh nữa. Mình tự đứng dậy tự lo cho mình.
Vì con mình mình không thể gục ngã được. Khi cái thai trên 7 tháng mình trở về vn chờ ngày sinh nở. Thời gian thấp thoát trôi cũng gần 6 năm bỗng nhiên anh gọi và nói sẽ tìm mẹ con mình. Lúc đầu mình không muốn gặp anh nhưng nghĩ cho con mình cho anh nhận. Anh kể anh và vợ bao năm qua không hạnh phúc. Anh cũng có một đứa con trai nhỏ hơn con mình 2 tuổi. Anh tỉ tê đủ điều. Nhưng anh đến thăm cũng chỉ vài ngày rồi hứa hẹn sẽ chăm lo cho con.
Rồi anh lại bỏ đi biền biệt không một lời từ giã. Lúc anh cưới vk vk chồng anh sang balan sinh sống. Vậy là anh lại bỏ rơi mẹ con mình thêm một lần nữa. Sự căm hờn trong lòng mình càng lớn thêm. Rồi cứ thế thời gian lại trôi đi cũng gần 6 năm nữa anh lại về Việt Nam và lại gọi cho mình nói sẽ dẫn con mình về ra mắt ông bà nội. Mình thấy thật nực cười . Anh không biết xấu hổ là gì. Anh nghĩ chỉ cần nói vài lời xin lỗi thôi là đủ. Anh nói anh về Viêt Nam luôn không đi nữa. Sẽ ở lại chăm lo cho con tốt nhất. Rồi anh kết bạn facebook với mình. Thế là mình lại biết thêm một sự thật là anh có thêm 1 đứa con gái gần 3 tuổi. Vậy mà anh lại nói với mình anh chưa bao giờ hạnh phúc. Anh luôn dây dứt vì chuyện mẹ con mình. Anh dùng facebook đã lâu vậy mà không một lần thăm hỏi. Vậy mà giờ anh cầu xin mình tha thứ và cho anh nhận con sự tổn thương anh gieo cho mình quá lớn.
Gần 12 năm mình sống trong sự vất vả mẹ con lây lất. Mình cũng nhờ trời phật phù hộ nên giúp mình có công việc ổn định để lo cho con. Khi mới về Việt Nam mình không nghề nghiệp không học vấn vậy mà vẫn xin được làm văn phòng cho một cty chuyên phân phối camera. Mình làm bộ phận kinh doanh. Nhờ lanh trí và học hỏi nên mình rất được lòng sếp. Vì vậy mình nghĩ mình không cần đến anh. Mình không muốn liên quan gì về anh cả. Mọi người hãy cho mình biết mình phải làm sao. Có nên cho anh ta thêm mot lần cơ hội nữa. Để con mình có cha. Và mình nói thêm là mình có thêm một bé gái gần 15 tháng vì mình lại rơi vào hoàn cảnh như trước.
Cũng yêu rồi có thai lại bị bỏ rơi. Nhưng lần này mình tự nguyện nên mình không thấy đau khổ mà là chấp nhận số phận. Vẫn vui vẻ chào đón con chào đời. Nhờ vậy mình có thêm 1 cô nàng xinh xắn đáng yêu. Mình không thấy hối hận. Mình biết đời còn dài và con đường mình đi nhiều trông gai lắm nhưng mình chấp nhận và đối diện với nó giờ mình chỉ bâng khuâng nhất là ba của con trai mình cứ làm phiền mẹ con mình. Mình thật sự không muốn gặp anh vì mình đã không còn tình cảm nào dành cho anh nữa Mọi người thấy mình làm như vậy có quá ích kỹ lắm không khi mình không cho cha con họ nhận nhau. Từ lúc anh tìm mình tới giờ mình buồn và tủi thân lắm vì cứ nhớ chuyện cũ là thấy ấm ức trong lòng. Mình phải làm sao gì ở lúc này đây ?
cfsmedonthan
- Đừng vì đàn ông bội bạc mà chối bỏ con – Món quà của tạo hóa
- Phá thai liệu có hơn để con sinh ra “không cha”?
- Mẹ bỏ con sao đành, con ơi!