Hơn 17 năm về trước mình lấy chồng đài loan khi còn ít tuổi vì gia đình quá đông con và cái nghèo cái đói cứ bao vay. Thế rồi khi bước qua cái tuổi 18 cái tuổi mới lớn chưa một lần hò hẹn cùng ai. Chưa biết nhớ nhung là gì. Vậy mà phải lấy chồng xa không quen không biết.
Một người chồng tàn tật lớn hơn cả mình 9 tuổi. Những tưởng mình hi sinh hạnh phúc của mình sẽ nhận được sự đồng cảm và yêu thương . Nhưng mình lại nhận được sự ghẻ lạnh và khinh thường của nhà chong. Chồng mình rất hiền hiền đến nhu nhược chẳng thể nào có tiếng nói trong gia đình. Nói thật ở Việt Nam mình học không hết nổi tiểu học vì nhà quá nghèo nên với mình đó là điều mình tự ti nhất. Sang đài loan một chứ bẻ đôi còn chưa biết thì làm sao có thể hiểu được họ nói gì. Mới đầu sang họ mắng chửi mình nghe nhưng không hiểu vì vậy cũng không bận lòng.

Rồi thời gian trôi đi mình cũng tự học hỏi ngôn ngữ bên đó. Sang được 6 tháng mình xin đi làm ctu gần nhà chồng. Mẹ Chồng lúc đầu phản đối dữ lắm nhưng mình vẫn cố chấp không nghe. Vì gd mình cần mình kiếm ra tiền gửi về Việt Nam để lo cho đàn em nheo nhóc ăn học. Gia đình chồng ghét mình ra mặt nhưng mình vẫn ù lì không bận tâm vẫn đi làm kiếm tiền tự lo cho bản thân và dành dụm gửi về cho gia đình. Thấm thoát cũng 6 năm trôi qua chồng mình vô sinh không thể có con. Nhưng bị nhà chồng cứ mắng chửi đỗ lỗi do mình không biết đẻ. Thế rồi chán nản mình xin li dị chồng. Mình đi làm có quen biết một anh đồng nghiệp người Việt Nam lớn hơn mình 2 tuổi. Do mình lanh lợi lại quyết tâm học biết chữ nên mình đăng kí học thêm bổ túc ban đêm dành cho cô dâu Viet Nam. Mình học được 3 tháng cũng biết khá nhiều đọc và nói.
Bởi vậy đi xin việc làm bên đó không khó với mình. Người đài loan rất cả nể mình vì họ chưa thấy cô dâu Viet Nam tự nộp hồ sơ tự đi xin việc như vậy. Nói về anh đồng nghiệp mình và anh làm chung với nhau cả năm mới thân thiết trò chuyện cùng nhau. Rồi trời xui khiến làm sao để mình yêu anh từ lúc nào không hay biết. Mình dành trọn cả tình cảm cho anh. Chăm sóc anh từng tí một. Đó là lần đầu mình biết yêu sau bao năm mình lấy chồng. Mình yêu anh không suy tính. Rồi khi mình có thai mình vui mừng thông báo cho anh biết. Mình tưởng rằng anh sẽ vui mừng đón nhận nhưng nào ngờ anh lại bảo mình bỏ con đi vì giữa mình và anh không duyên không nợ không thể đến với nhau. Rồi anh bỏ về vn bỏ mình lại với cái thai mới vừa 2 tháng tuổi. Trước khi đi anh còn gửi anh trưởng phòng 10 ngàn đài tệ. Tiền đó anh gửi để mình phá thai. Mình đau khổ và đã khóc rất nhiều. Khi anh về Việt Nam chưa đầy một tháng bạn bè điều tra ra được anh lấy vợ ở quê nhà. Mình đau đớn không thể nào diễn tả được cảm xúc mình lúc đó. Mình chỉ nhớ mình đã khóc rất nhiều. Lúc mới quen anh có cho số điện thoại bàn ở nhà anh….
Đọc tiếp phần cuối: sau gần 12 năm bỏ rơi con giờ quay về đòi nhận – phần cuối