Ngày trước mình yêu nhau cũng như bao nhiêu cặp tình nhân khác. Sóng gió ập đến, em phải tốn bao nhiêu là nước mắt để rồi cuối cùng ông trời không phụ lòng người. Em và anh được lấy nhau, tuy không được sự chấp nhận và chúc phúc của cha mẹ em nhưng em vẫn cố gắng.
- Mẹ xin lỗi vì từ nay bên con sẽ thiếu đi hình bóng”Ba”
- Xin lỗi anh! Tôi không rộng lượng được như vậy
- Tôi đã sai lầm khi đồng ý kết hôn
Ngày cưới cũng đã đến, chẳng có ai lo lắng cho đám cưới của mình, chỉ có em và anh tất bật lo chuẩn bị đám cưới, thậm chí em còn phải nhờ nhà ngoại để làm đám. Đám cưới của em và anh cũng đã diễn ra thật gọn gàng, chỉ làm vẻn vẹn được có 10 mâm. Người ta đến dự nhưng chẳng có ai chúc phúc cho chúng mình. Họ nói em quyết định lấy anh là sai lầm, em cũng mặc kệ lời họ nói, cuối cùng mình cũng nên nghĩa vợ chồng.
Rồi em biết mình có thai, ngoài anh ra chẳng ai vui mừng, kể cả bên nhà anh và nhà em. Cái thai lớn dần theo ngày tháng, ngày đi siêu âm em biết con là bé gái anh đã mừng mà ôm chầm lấy em. Hằng ngày anh thức dậy từ 5h sáng để chuẩn bị đi làm mãi đến 6h chiều mới về đến nhà. Em về nhà anh ở nhưng chẳng có ai yêu thương em ngoài anh, suốt cả ngày trời anh đi làm không có ai nói chuyện hay đếm xỉa đến em, riết rồi em muốn bị trầm cảm luôn vậy.
Từ ngày mang thai con đến nay em chẳng được mẹ anh quan tâm hỏi han xem em có muốn ăn uống gì không, bà chưa từng cầm tiền cho em ít nhất là 1000 đồng, sữa bầu hay thuốc men điều là do 1 tay anh mua về cho em. Có đôi khi em thèm ăn một món ăn nào đó cũng chẳng dám mua ăn vì chúng mình không có nhiều tiền.

Anh đuổi em đi, anh nói nặng nhẹ em đủ điều, anh không cần em và con
Em và anh cũng như những cặp vợ chồng khác, anh rất yêu thương em, rất quan tâm lo lắng đến em. Mỗi ngày khi anh đi làm về điều thủ thỉ nói chuyện với con mình dù con chưa chào đời.Vợ chồng thì làm sao tránh khỏi việc cải vã đúng không? đã nhiều lần mình cãi nhau nhưng cuối cùng cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.Vài ngày gần đây em và anh cãi nhau, anh đuổi em đi, anh nói nặng nhẹ em đủ điều, anh không cần em và con, anh chặn luôn số điện thoại và cả zalo và facebook của em.
Em còn biết đi đâu nữa nên đã quay về nhà cha mẹ đẻ, biết em về cha chửi em, còn bắt em bỏ con. Bây giờ em không biết phải đi đâu, ở đâu nữa. Nếu em mở lại nhà thì nhất định khi em sinh con, cha cũng bắt em đem con cho người khác, em cũng chẳng có người quen để nương tựa. Em đã tìm đến những ngôi chùa để xin tá túc nhưng các sư cô sư thầy nói em đang mang thai nên không được tá túc trong chùa. Em đau khổ, hụt hẫng và bế tắc. Liệu rồi cuộc sống của em và con sẽ ra sao khi không được cha mẹ yêu thương còn chồng thì ruồng bỏ. Em mệt mỏi, em muốn buông xuôi tất cả. Cfsmedonthan