Tôi từng hỏi một người đàn ông vì sao anh ta lại say mê một người phụ nữ có quá nhiều dang dở như thế? Anh ta chỉ trả lời rằng: “Vì cô ấy xứng đáng”. Nét đẹp của cô ấy đáng được chiêm ngưỡng. Chân tình của cô ấy đáng được trân trọng. Và nỗi buồn của cô ấy cũng đáng được vỗ về.
Phụ nữ đi qua nhiều đổ vỡ, có nghĩa là họ đã tin nhiều lần, thất vọng nhiều lần, và tổn thương cũng nhiều lần. Như việc bạn cứ xây rồi bị đạp phá, rồi lại muốn xây, rồi lại tuyệt vọng. Nếu có thể gom hết những hy vọng, cố gắng, hay thất vọng, thương tổn của họ ắt hẳn chỉ có nhiều hơn ít ỏi hạnh phúc mà họ từng có.
Tuyệt vọng ở một người phụ nữ từng qua tổn thương nhiều thật, nhưng hy vọng ở họ hơn hết mọi phụ nữ trên thế gian này. Càng qua nhiều thất vọng, họ lại im lìm chắt lọc hy vọng và niềm tin cho chính mình.
Có nhiều người đàn ông thật sự nghiện kiểu phụ nữ này. Họ nghiện sự chai sạn nhưng cứng rắn, mạnh mẽ nhưng tinh tế, bất cần nhưng sâu sắc như thế. Đàn ông nhìn thấy ở người phụ nữ này cái đẹp được chạm khắc qua thời gian, như ngọc không giũa không thể sáng, chạm đến ngưỡng chín muồi mới khiến người ta mê mệt. Đàn ông yêu những vết sẹo cắt ngang tim, những ánh nhìn không ngây thơ mà đầy nặng trĩu suy tư của họ. Đàn ông muốn tìm sâu vào quá khứ chứa đựng quá nhiều uất ức kia, để xem đã có những gì đã tạo nên dáng vẻ kiên cường, mà sầu bi cuốn hút đó.
Phụ nữ từng đi qua nhiều đổ vỡ luôn biết cần gì và thế nào là đủ. Họ có cách ngắm nhìn và chiêm ngưỡng cuộc sống trầm và lặng. Không vội vã, không ồn ào, cũng không quá nhiều kỳ vọng hay phụ thuộc vào ai. Trong tình yêu, họ luôn nói với chính mình, sao cũng được, có hay không cũng chẳng sao. Nhưng thật sự, niềm tin và khao khát được yêu, được chở che của họ luôn như một ngọn lửa trong tim, chỉ cần đủ khơi dậy, ắt bùng sáng rực rỡ. Và đàn ông là những kẻ thích trở thành mồi nhử để chiếm trọn một ngọn lửa bùng cháy trong lòng người phụ nữ này.
Vì từng đi qua nhiều đổ vỡ, phụ nữ có độ trưởng thành nhất định, nhưng cũng kèm theo đó là nỗi ám ảnh về quá khứ. Kiểu phụ nữ này vừa lôi cuốn, vừa làm đàn ông khó nhìn thấu, vì họ nắm mà như buông, buông mà cứ ngỡ là nắm. Bởi họ khéo léo với cuộc đời của mình, tinh tế trước cuộc đời của người khác. Với đàn ông, cảm giác ở bên, được yêu và bảo bọc người phụ nữ này khiến họ không muốn rời đi.
Tôi từng hỏi một người đàn ông vì sao anh ta lại say mê một người phụ nữ có quá nhiều dang dở như thế? Anh ta chỉ trả lời rằng: “Vì cô ấy xứng đáng”. Nét đẹp của cô ấy đáng được chiêm ngưỡng. Chân tình của cô ấy đáng được trân trọng. Và nỗi buồn của cô ấy cũng đáng được vỗ về.
Với đàn ông, thứ khiến họ khó chối từ nhất, chính là sự quyến rũ của một người đàn bà biết bản thân quyến rũ. Một khi họ có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, nhận ra giá trị họ muốn thấy, đàn ông sẵn sàng cung phụng, yêu chiều vô điều kiện. Nếu đã say mê, đàn ông bất chấp mọi lời lẽ thị phi, bất chấp cả quá khứ chuyện cũ, chỉ muốn chiếm hữu duy nhất một người phụ nữ.
Những người phụ nữ ấy, nghĩ là thua thiệt nhiều người, nhưng hóa ra lại là người biết rõ bản thân có gì, muốn gì và xứng đáng những gì nhất. Sức quyến rũ ở họ không nằm ở những gì đã lỡ không trọn vẹn, mà là những giá trị họ tin rằng bản thân xứng đáng có được. Dù là nỗi buồn, niềm đau, hay hy vọng, họ đều tin rằng đó là thứ tài sản đắt giá và đáng tự hào của bản thân…
Phụ nữ từng qua nhiều tổn thương đẹp lắm, tình lắm, mà cũng buồn lắm.
Medonthan