Tôi vẫn nhớ như in cái cảnh bị bạn bè chọc ghẹo vì không có cha, không ai thích chơi với tôi, mỗi lần ra đường là mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Có một lần, đứa bạn trong lớp, đổ thừa tôi ăn cắp bút mực của nó, nó chửi tôi: “Ba mày đâu sao không kêu ba mày mua cho, sao lại ăn cắp của tao”, tôi giận quá nhào vô túm tóc nó, nó khóc la kêu om sòm. Ba nó lên trường, tát cho tôi một cái đau điếng, tôi nhào vô cắn vào tay ông ta, kết quả tôi bị cô giáo phạt quỳ ở cuối lớp.
>Mẹ không còn độc hành nữa vì đã có con cùng bước bên mẹ
Tôi ngày đấy cũng rất giận mẹ vì không kiếm ba cho tôi. Mỗi lần cứ hỏi: “Ba đâu hả mẹ?” mẹ tôi lại im lặng, kiếm chuyện khác để nói. Nhiều lần như vậy tôi cũng không thiết hỏi nữa. Tôi thấy bạn bè ai cũng được ba mẹ dẫn đi chơi, tôi về khóc lóc đòi ba. Mẹ càng đánh tôi càng la to, đến nỗi khóc xong là nói không ra hơi. Giờ tôi mới hiểu, ngày đó tôi đã làm mẹ đau lòng biết bao nhiêu?Khi tôi lớn lên, có đủ nhận biết về cuộc sống, tôi đã quên đi trên đời này mình còn có ba. Tôi hạnh phúc gấp bội lần những đứa trẻ khác vì lúc nào cũng có mẹ kề bên, thương yêu tôi. Phụ nữ làm mẹ đơn thân thì đã sao? Mẹ tôi vĩ đại hơn nhiều những người phụ nữ khác. Mẹ luôn cố gắng làm việc để nuôi tôi khôn lớn nhưng mẹ lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ để giúp tôi có thêm động lực trong cuộc sống.
Mẹ nói: “Mẹ chỉ cần cún con của mẹ, có khổ bao nhiêu mẹ cũng chịu”. Mẹ tôi không bao giờ để tôi phải thiệt thòi với bạn bè, mỗi năm học mới tôi đều có cặp mới, áo quần mới, tôi được mẹ sắm cho hẳn một chiếc xe đạp xịn, tôi muốn ăn gì mẹ đều nấu cho tôi ăn. Tôi mỗi khi vui buồn, gặp những chuyện gì ở trường, ở lớp đều có mẹ tôi ở bên cạnh chia sẻ, an ủi cùng tôi.Xã hôi này, nhiều người có quan niệm rằng: “Những người phụ nữ làm mẹ đơn thân thường sẽ không chăm sóc tốt cho con, khi nó lớn lên cũng hư hỏng, quậy phá”. Ngay từ nhỏ, mẹ tôi đã uốn nắn, dạy dỗ tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi luôn ý thức được, mẹ đã làm việc vất vả để nuôi tôi ăn học nên tôi phải biết phụ mẹ làm việc nhà. Năm tôi 11 tuổi, tôi đã có thể tự tay nấu nướng, quán xuyến việc nhà giúp mẹ.
Phụ nữ làm mẹ đơn thân quả thật rất mạnh mẽ. Mẹ tôi ở ngoài xã hội không ai dám bắt nạt , trải qua 18 năm từ một công nhân may bình thường mẹ tôi giờ đã lên chức quản đốc xí nghiệp. Mẹ tôi luôn nỗ lực hơn người, mẹ tôi bảo “con là nguồn động lực để mẹ phấn đấu, mẹ sẽ không để con phải thua kém bạn bè”. Nghe những lời mẹ nói, tôi luôn tự dặn lòng mình phải cố gắng học thật giỏi, thật ngoan để không làm mẹ buồn lòng thêm nữa.
Tôi năm 19 tuổi, tôi đủ lớn để hiểu rằng: “Phụ nữ làm mẹ đơn thân là vì hoàn cảnh bắt buộc, không ai mong muốn gia đình mình đổ vỡ nhưng vì người đàn ông quá tồi tệ người phụ nữ đành chấp nhận nuôi con một mình”. Mẹ tôi cũng vậy, giờ tôi lớn mẹ mới kể tôi nghe ba tôi ngày đó đi theo người đàn bà khác, giờ ổng ở đâu, ra sao mẹ tôi cũng không biết và cũng không muốn biết. Mẹ cũng có nhiều người theo đuổi nhưng mẹ không dám tiến thêm bước nữa, mẹ sợ phải san sẻ tình thương cho người khác, mẹ sợ họ không thương yêu tôi.
Tôi nhớ có một câu nói rất hay “thà làm con gà mái xù lông, ưỡn ngực bới giun cho con bằng sức lực của chính mình còn hơn làm con gà mái vàng đứng cam chịu trong chiếc cái lồng hạnh phúc giả tạo”. Mẹ tôi – là người phụ nữ làm mẹ đơn thân nhưng mẹ đủ tự tin để lo cho tôi mà không phải dựa dẫm vào người đàn ông nào khác, mẹ độc lập về tài chính, mẹ kiếm tiền từ trí óc và sức lao động của mình. Mẹ được khóc, được cười được sống tự do, thoải mái là chính mình.
Phụ nữ làm mẹ đơn thân chỉ đáng chê trách khi họ bê tha, bỏ bê con cái, không chăm sóc thương yêu nó đúng với bổn phận người làm mẹ. Ngoài ra, những phụ nữ làm mẹ đơn thân khác đều rất vĩ đại, họ dám vượt lên những rào cản xã hội, họ mạnh mẽ và tự chủ để nuôi con một mình, trái tim họ luôn đong đầy tình yêu thương dành cho con.
medonthan