Xưa nay chúng ta thường nghe chuyện đàn ông bỏ vợ, ít người đàn bà nào chủ động bỏ chồng. Tại sao lại vậy? vì là phụ nữ, là phái yếu nên phải nhẫn nhịn hay sao? Là phụ nữ, họ đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, nên xin hãy đối xử công bằng với họ, ít nhất là hãy công bằng với những tổn thương mà họ đang chịu đựng.
-> Phụ nữ sau ly hôn- Đừng bất công với những hạnh phúc mà bạn xứng đáng nhận được
Ngồi tâm sự với cô hàng xóm, cô năm nay gần 50 tuổi, mỗi lần ngồi nói chuyện cô lại bảo “tụi mày đừng lấy chồng sớm làm gì, khổ lắm” Rồi cô kể, kể về cuộc đời của cô. Người ngoài nhìn vào cô có một gia đình hạnh phúc, chồng làm ra tiền, có 2 cô con gái xinh đẹp và giỏi giang. Nhưng đâu ai biết rằng sâu bên trong cuộc hôn nhân đó là những vết nứt không thể hàn gắn được.
Cô đã từng là người đàn bà hạnh phúc nhất, cô vì chồng vì con hết mực, nhưng, cô cũng là người đàn bà đáng thương nhất khi biết chồng mình phản bội, không phải một và rất nhiều lần. Điều làm tôi thấy day dứt nhất trong câu chuyện của cô là khi biết chồng mình như vậy, đau đớn hết tâm can là thế nhưng người thân vẫn khuyên cô “nhịn” để có một mái ấm đủ đầy.
Xưa nay chúng ta thường nghe chuyện đàn ông bỏ vợ, ít người đàn bà nào chủ động bỏ chồng. Bởi phụ nữ còn đặt nặng những quan niệm xưa cũ. Hoặc là người thân của họ quá cổ hủ để cho họ những lời khuyên sáng suốt. Đơn cử như câu chuyện của cô hàng xóm nhà tôi, dù biết con gái mình đang không hạnh phúc, nhưng mẹ cô vẫn khuyên cô nhẫn nhịn, chín bỏ làm mười. Vì họ sợ bị người đời gièm pha, chỉ trích; sợ cháu mình, con mình thiệt thòi. Vì vậy mà dù có khổ đến mấy, hiếm người phụ nữ nào chủ động rời bỏ người chồng tệ bạc.
Có người nói, phụ nữ không đủ mạnh mẽ để sống một mình. Phận đàn bà yếu đuối phải có người đàn ông bên cạnh để dựa dẫm sau này. Trong nhà nhất định phải có người đàn ông để cáng đáng những chuyện nặng nhọc, phụ nữ một mình khó lòng làm được vẹn tròn. Vì thế, nhiều phụ nữ bị chồng đánh, bị chồng phản bội vẫn nhẫn nhịn ở lại. Họ thà bị chồng bỏ chứ chẳng ai đủ can đảm để buông bỏ cuộc hôn nhân của mình trước. Họ thà bị đàn ông phản bội, chứ chẳng ai đủ mạnh mẽ để phản bội người đàn ông đó.
Phụ nữ là vậy, luôn nghĩ đến người khác mà ít khi nghĩ đến cảm giác của mình. Khi có gia đình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ tìm cách bảo vệ ngôi nhà của mình. Dù có bị chồng ngược đãi, họ cũng sẽ nhẫn nhịn để con có cuộc sống đủ đầy. Dù có nghe bao nhiêu lời cay nghiệt, họ cũng sẽ bỏ mặc tất cả để vun vén gia đình.
Phụ nữ trong hôn nhân cố gắng nhiều nhưng lại chẳng dám giải thoát cho mình. Họ bước vào hôn nhân với lòng dũng cảm lớn lao nhưng đến khi khổ đau thì lại không đủ dũng khí để rời đi. Họ không dám rời bỏ cuộc hôn nhân của mình vì vô vàn lý do.
Chẳng ai lại đi cổ súy cho vấn đề phụ nữ đi bỏ chồng hay là “sao đàn ông bỏ được vợ mà phụ nữ lại không bỏ được chồng”. Chỉ là, muốn phụ nữ trên đời này có được sự công bằng cho bản thân, muốn cho họ khi mệt mỏi, cùng quẫn quá trong cuộc hôn nhân của mình, vẫn có người thay vì nói họ “nhịn” thì lại động viên họ biết cách “buông”.
Cô hàng xóm bảo với tôi rằng giờ cô mặc kệ hết, giờ con cái của cô lớn rồi, cô không nhịn nữa. Đến cái tuổi của cô, ly hôn hay không, không còn quan trọng nữa, cô sống vì cô nhiều hơn, cũng buông bỏ rất nhiều điều xưa cũ. Cô cười và nói với tôi vậy đấy, nhưng sâu trong ánh mắt của cô là những nỗi niềm mà một người chưa vướng bận gì như tôi khó lòng mà hiểu được
Medonthan!