Em năm nay 20 tuổi em mới lấy chồng được 4 tháng. Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng nhưng có lẽ em là người không may mắn. Lấy nhau và về ở với nhau mới hiểu được chồng em là người thế nào.
- Cảm ơn anh đã bỏ mẹ con tôi!
- Sắp đến ngày sinh tôi lại lo sợ khi làm mẹ đơn thân
- Là phụ nữ đã khổ, lấy nhầm chồng còn khổ hơn
Em ở HN quen anh ấy ở Đà Nẵng. Khi yêu tụi em không bao giờ đánh nhau, nhưng khi em về ở với anh ấy, dù là chuyện nhỏ như em quên không quét nhà và có bầu thì em thường hay rất mệt, có hôm ngủ cả ngày, anh ấy cũng chửi và mắng em, nói em lười nhác không biết làm gì, chửi em là con đĩ con phò rồi đánh đập đuổi em ra khỏi nhà khi em đang mang bầu tháng thứ 3. Là thân phận phụ nữ , thật sự lấy chồng xa đến gần 1000km, sống xa nhà xa bạn bè và người thân đã là 1 áp lực rất lớn với em, khi về ở với anh ấy và bị đối xử như vậy em cảm thấy rất tủi thân và buồn, thương cho cả đứa bé trog bụng mới 3 tháng đã không có được tình yêu thương từ người cha.
Em ra HN cũng được 1 tháng, và anh ấy cũng không thèm hỏi thăm con 1 lời, em nghĩ rằng anh ấy có đánh đập mắng chửi hay không coi nhà em ra gì em cũng có thể vì con mà bỏ qua tất cả, cho anh ấy cơ hội để sửa sai nhưng rất nhiều cơ hội anh ấy không nắm bắt, và còn trách móc em đối xử không tốt với anh ấy. Mặc dù từ khi yêu đến khi cưới em không hề lừa dối anh ấy hay làm bất kì điều gì có lỗi với anh và gia đình anh. Hiện giờ em cũng không trông mong gì vào anh ấy được nữa. Khi mà máu mủ con của anh ấy, anh ấy cũng không hỏi han quan tâm được một câu trừ khi em bắt chuyện ảnh mới hỏi, nếu không thì anh ấy cũng mặc kệ…
Hiện tại chúng em cũng chưa đăng ký kết hôn, nhưng gia đình em cũng không chấp nhận được anh ấy nữa, xác định sẽ không thể quay lại bên nhau, mặc dù em rất muốn đứa bé có đầy đủ cả bố lẫn mẹ, nhưng liệu người bố này có làm tròn được trách nhiệm không? Khi mà bé chưa ra đời anh ấy đã như vậy, em thật sự rất băn khoăn, vì vẫn còn tình cảm, đôi khi con đạp lại nghĩ về anh ấy mà buồn mà tủi, nhưng 1 phần cũng muốn buông xuôi tất cả và nuôi bé 1 mình. Nhưng em sợ em không làm được, em không phải là người phụ nữ mạnh mẽ. Và bây giờ mỗi lần con đạp em lại nhớ tới anh ấy và rất yếu lòng, mặc dù luôn luôn tự nhủ phải thật mạnh mẽ bước qua khoảng thời gian này và không nghĩ về người cha vô tâm đó nữa nhưg em không làm được. Các mẹ có cách nào giúp em vượt qua quãng thời gian này không.
Cfsmedonthan
Bình luận bị đóng