Mình có bầu nên phải cưới. Cũng chẳng phải vì lỡ dại hay chẳng may mà là do mình muốn có con. Cũng đã nói với nó rõ ràng “em muốn sinh con” khi mối quan hệ trở nên thân thiết hơn. Thân thiết nhưng chưa sâu sắc và cũng chưa hiểu gì về nhau.
- Ba con đâu hả mẹ
- Lần cuối thôi nhé rồi mẹ con mình bình an trong giông bão sắp tới
- Em chỉ muốn con được sống được tồn tại thôi mà!
Mình gọi là nó vì nó kém mình 4 tuổi. Đến tận lúc đi làm giấy tờ nó mới nói chứ trước lúc đó nó vẫn nói với mình là nó kém mình 1 tuổi thôi. Uh thì chuyện tuổi tác chẳng quan trọng, có cảm xúc với nhau là tốt rồi.
Chỉ có điều…
Ngày ăn hỏi người yêu cũ của nó viết thư tố nó gian dối rồi cư xử “không đáng mặt nam nhi” khi nói xấu sau lưng bé đó. Rồi “chị có thể cảm ơn em khi nói với chị điều này hay tiếp tục chặn facebook là quyền của chị”. Cả một trời hụt hẫng khi mình nhận ra là mình đúng thật là không biết một chút gì về việc mình gọi con người đó là chồng. Mình quyết định vẫn cưới nhưng không đăng ký kết hôn.
Cùng thời điểm đó mình đang mua nhà nên nó và gia đình nó nghĩ mình vì sợ mất cái nhà nên không đăng ký với nó. Chính mồm nó nói ra điều này luôn chứ không phải ý tứ gì hết. Mình thì sống vô tư đơn giản cho rằng để sống chung thêm một thời gian, hiểu nhau hơn chút rồi đăng ký cũng chẳng sao. Quan trọng là tình cảm chứ giấy tờ thì cũng chỉ là giấy tờ. Nhưng đời không đơn giản như mình nghĩ. 3 năm chung nó vì mình không đăng ký kết hôn nên việc mua nhà mình tự lo hết, điều này mình đương nhiên chấp nhận.
Đến khi bầu đứa thứ 2 ở những tháng cuối thai kỳ. Nhận nhà sửa nhà mua sắm đồ đạc cũng chỉ một mình mình lo. Bản thân nó chẳng hề đả động đến bất cứ việc gì trừ khi mình ra mặt nhờ cụ thể từng việc gì. Thậm chí nó còn nói “sao phải nghĩ cái gì, chỉ cần có tiền” nhưng đương nhiên vì nhà không phải của nó nên nó không giúp gì hết.
Nó làm nha khoa. Đi từ sáng đến tối. Từ 1 đến 30 hàng tháng. Thứ 7, chủ nhật hầu như không nghỉ. Vì yếu tố nghề nghiệp nên đương nhiên phải chấp nhận.
Việc gia đình cuối tuần đi chơi là một điều xa xỉ đối với gia đình mình. Nếu nó chăm chỉ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình thì là một nhẽ nhưng ở đây nó nghe lời mẹ nó dạy “mày phải mua nhà chứ không được thua kém vợ”. Vậy là ngoài tiền nuôi một mẹ già và hai con nhỏ mình phải nuôi thêm nó. Tiền của nó đưa cho mình đủ để cho con bé lớn ăn học.
Mình đẻ con bé con được 1 tháng nghĩ là ở với nhau gần năm rồi nên giờ đi đăng ký cũng được. Mẹ mình cất công về quê xin giấy xác nhận tình trạng hôn nhân cho mình để đi đăng ký. Trong thời gian nghỉ đẻ ở nhà mình đã vào email (do mình lập cho nó để tạo tài khoản Facebook). Mình đã đọc được những dòng chữ không được phép đọc khi mới đẻ. Đại loại như là “chủ nhật là của em, chủ nhật là chỉ dành cho em”. Bủn rủn lắm. Sốc vì trước đó mình chẳng nghĩ gì cả. Vẫn tin và yêu và chẳng đoái hoài đến những lời ong tiếng ve của bé người yêu cũ của nó.
Sau khi trấn tĩnh lại thì mình lại nhờ mẹ về quê để huỷ đơn. Mình có chụp lại giấy xác nhận đó và cảm thấy đó là hành động đúng đắn vì về sau mình biết gia đình nó nói những câu như thế này “con này chắc có chồng rồi nên không xin được xác nhận” “nó không muốn đăng ký kết hôn vì muốn có một thằng làm bố cho con nó”. Vì thế gia đình nó mới không có cớ để đặt điều cho mình về vấn đề này.
Ngày mình mời bố mẹ nó lên để nói chuyện phải trái sau cái thời gian khủng hoảng đó vì nó còn tiếp tục nhắn tin à ơi và hẹn hò gái gú bên ngoài. Có lẽ sau vụ không kết hôn nó cay cú nghĩ mình khinh nó nghèo nên nó ra ngoài để thoả mãn tự ái. Bà mẹ chồng nói như thế này “có đứa nó bảo thằng này nuôi con tò vò đấy con ạ” đứa nào ngoài cái đứa đang nói chứ.
Nói về bà mẹ chồng thì mình xin nhấn mạnh đây là lý do hàng đầu dẫn đến sự thiệt thòi của các con mình và sự lỡ dở của cuộc đời mình. Bà ấy là như thế này. Ra ngoài thì khoe con trai làm bác sĩ lương mấy chục triệu. Về nhà thì dạy con dâu là “chồng con nó kém tuổi còn phải học hành nên con chịu khó nuôi chồng con ăn học thêm mấy năm”.
Mình cưới xong bà ấy không cho 1 đồng nhưng mỗi lần có cưới xin ở quê lại nói: “lúc cưới chúng mày người ta đi rồi nên giờ phải đi trả cho người ta chứ”. Bà dành phần hết của bà giờ lại bảo con dâu chi tiền để bà đi trả nợ.
Đâu phải mỗi vậy, cứ lên nhà lần nào là cũng xin cái nọ xin cái kia. Mỗi lần về quê mình cũng mua quà cáp biếu tặng đủ các bên nhà họ. Nhưng thằng kia chưa bao giờ mua được một hộp bánh thắp hương nhà ngoại.
Đợt mình mua xe nôi cho con cũng tiện thể mua luôn cho con của anh trai nhà đó. Sau đó mình lại được bạn cho một cái nữa. Thấy nhà chú có đứa em cũng mới sinh mà chưa có xe nôi nên mình nhờ bà ấy cầm về cho. Qua mồm bà ấy câu truyện là: “con bảo mẹ mang về cho anh ku dùng, anh ku không dùng mới cho nhà đấy”. Vậy là sau vụ đó mình hiểu được sự trơ tráo lật lọng nhà đó mức nào.
Tiếp đến lúc mình đẻ thằng ku thứ 2 được 1 tháng. Thấy trên người thằng này có vết răng cắn nên mình hỏi. Nó trả lời là mấy con bé y tá ở chỗ làm trêu nên cắn. Mình nhắn tin hỏi luôn chứ. Cũng nhờ thế mà mình biết nó sang chỗ làm nói xấu mình như thế nào. Còn vẽ ra những lý do bẩn thỉu khiến mình và người yêu cũ chia tay. Đủ các lý do để những người ở đó kết luận là: thằng này bị úp sọt nên phải cưới chứ không yêu đương gì cả. Con này nó lừa cưới để có người làm bố cho con của nó. Có người còn khuyên nó đi xét nghiệm ADN nữa.
Nhận thấy rằng mình đang sống cùng một kẻ tiểu nhân không có chút chân thành nào với mình nên mình quyết định chấm dứt khi con trai mình mới 2 tháng tuổi. Cái thời điểm đó mình gắng gượng để chăm con nhờ sự giúp đỡ của bà ngoại và sự động viên của em gái và một số bạn bè.
3 năm trời cố gắng để chu đáo trong việc chăm sóc con cái, học làm bánh, học may quần áo cho cả gia đình, đẻ nhưng vẫn bỏ tiền tiền tiết kiệm ra để nuôi cả gia đình trong khi người mình gọi là chồng cư xử như vậy.
Bà mẹ chồng thấy mình dứt khoát chia tay thì tru tréo “loại gái đuổi chồng ra khỏi nhà thì ra ngoài bị chẹt tàu chẹt xe mà chết” rồi thì “ thằng nào nó thừa B nó mới lấy loại gái hai con”. Còn con bà là giai tơ đẹp trai có tài gái tơ theo đầy.
Mọi người chắc hẳn sẽ nghĩ chắc vì lý do gì nên nó mới cư xử như thế đúng không. Mình cũng muốn chia sẻ thật lòng là trước khi quen nó thì mình có quen thằng giám đốc ở công ty mình. Không phải vì nó là giám đốc nên mình quen mà là có tình cảm thật sự khi cả hai cùng nghỉ việc ở công ty cũ để tách ra làm riêng. 1,2 n đầu nghĩ hắn chưa có vợ nên mình cũng có mối quan hệ yêu đương. Sau khi biết mình đã alo trực tiếp cho vợ hắn để bảo hắn không làm phiền đến cuộc sống của mình nữa. Giờ này mình vẫn làm việc cho hắn nhưng chỉ như là nhân viên.
Có điều quá khứ là thứ không thể xoá được. Mình nhận là mình sai và mình đã sửa. Mình không thấy lương tâm cắn rứt khi phạm sai lầm đó. Lúc đó mình mới 21,22 tuổi quá non nớt để nhận ra đâu là trái đâu là phải. Thời điểm mình cưới thằng kia lão giám đốc gọi điện đến buổi đêm nói nhăng nói cuội là “anh sẽ giết thằng kia, em là của anh”. Nghe điên lắm nhỉ. Nó còn nhiều hành động điên rồ để doạ mình không được đi làm ở công ty khác nữa kìa. Nhưng đó là cách đây mấy năm thôi. Giờ dám gọi cho mình mình gọi cho vợ ngay lập tức. Bớt tồ rồi nên cũng phải học cách tự bảo vệ mình chứ.
Cuộc điện thoại đó cũng là lý do để cho thằng kia lấy cớ cho những chuyện nó thêu dệt mình là loại đàn bà gì.
“Sao phải nghe điện thoại đêm?” Câu hỏi này nó cũng hỏi mà không tin ở câu trả lời khi mình nói: “cách đây 2 năm thằng giám đốc gây tai nạn chết người. Nó gọi nhưng em không nghe máy. Mãi sau công an gọi thì em mới ra tận nơi để giải quyết. Nó là người nước ngoài, không có ai thân thích ở đây, lại không biết nói tiếng Việt. Mình không giúp nó thì ai giúp.” Nó chẳng tin và cũng chẳng tìm hiểu. Chỉ áp đặt là mình à ơi với thằng đã có vợ. Vậy đó.
Mình chấm dứt thì xác định là sẽ không quay lại đâu. Người ta đến với nhau nếu không vì chữ tình thì sẽ phải có trách nhiệm tiền bạc khi sống chung chứ đằng này…. Mình vì sự vội vàng nên giờ sinh ra hai đứa con để chúng thiệt thòi, để bà ngoại lại thêm vất vả khi chăm chúng mình đau lòng lắm.
Dù lòng mình rất căm hận thằng kia nhưng vì các con mình vẫn cho nó sang chơi với con. Nhìn các con vui cười bên cạnh nó mình cứ ray rứt.
Mình kể ra đây chỉ muốn tâm sự cho vơi nhẹ uất ức trong lòng, những nỗi oan dù có thề cả trên mạng sống của bố mẹ mình vẫn có kẻ không tin vì đơn giản nó vốn không biết không hiểu mình sống như thế nào.
Hiện tại mình sống yên bình cùng hai con và bà ngoại. Xác định ở vậy nuôi con vì chắc cũng chẳng có anh nào dám vác cả ba mẹ con cả. Và cũng xin tự hứa một điều là sẽ dậy các con thật cẩn thận, phải tìm hiểu kỹ đối tượng trước khi kết hôn để không bị lỡ dở cuộc đời như mẹ chúng.
Phụ nữ dù có mạnh mẽ và nghị lực đến thế nào vẫn cần một bờ vai vững chắc của một người đàn ông chân thành các mẹ nhỉ. Con cái chúng ta sẽ may mắn hơn chúng ta.
Cfsmedonthan