Mẹ phải làm sao đây con gái của mẹ? Mẹ rất muốn con có ba, rất muốn con sống trong 1 gia đình trọn vẹn, rất muốn con luôn vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ thật sự mong muốn mang lại hết thẩy những điều tốt đẹp trên trái đất này đến với con. Nhưng mẹ không biết nên làm gì lúc này hết.
- Nỗi lòng biết tỏ cùng ai của người mẹ đơn thân khuyết tật
- Là giáo viên có nên làm mẹ đơn thân không
- Con ạ! Hãy cùng mẹ bước tiếp trên con đường không có ba con nhé
Mẹ nhớ lại những ngày tháng mang thai, một mình mẹ chạy xe mấy mươi cây số từ Bến Lức lên Hùng Vương để khám. Mẹ nhớ lại những lần siêu âm, bác sĩ nói chưa nhìn thấy rõ, nên mẹ phải 1 mình tới lui mấy bận. Mẹ nhớ lại cảm giác khi con đạp nhẹ trong bụng mẹ, cũng chỉ có mình ên mẹ cảm nhận thấy hạnh phúc. Mé nhớ lại khi đi sinh con, chỉ 1 mình mẹ làm thủ tục giấy tờ, nước mắt lưng tròng. Mẹ nhớ lại 2 người bạn tốt đã nuôi mẹ và con trong những ngày nằm viện. Mẹ nhớ ngày mẹ gọi điện xin ngoại cho mẹ và con được về nhà, mẹ đã khóc rất nhiều.
Mẹ nhớ những ngày trong tháng, mẹ 1 mình thức chăm con. Mẹ nhớ tới đầy tháng con chỉ có mấy người tới dự. Rồi mấy bận đi chích ngừa cho con cũng chỉ có chú xe ôm. Khi con lật, rồi con bò, mẹ nhớ lắm những khoảnh khắc đó chỉ có mẹ và ngoại nhìn thấy. Có 1 lần con sốt, cao lắm, làm đủ mọi cách mà con vẫn không hạ sốt, mẹ phải nhờ một người bạn chở vô bệnh viện. Mình ên mẹ ẳm con cả đêm, nước mắt rơi vì thương con quá đổi. Mẹ nhớ hết á. Những mốc quan trọng của con, của mẹ, hầu như chẳng có mặt của người đó. Người ta đã từng bỏ rơi con và mẹ. Đã từng nói những lời cay đắng.
Rồi khi mọi chuyện dần êm đẹp, người ta quay lại, mong muốn bắt đầu. Ờ thì mẹ cũng nhắm mắt bỏ qua hết, bởi trong mẹ thật sự mong con được sống trong 1 mái nhà đầy đủ cả ba lẫn mẹ. Nhưng mà! Khi mẹ sinh con, mẹ gọi người ta, người ta không tới. Khi đầy tháng con, mẹ nhắn ngươi ta xuống, người ta không xuống. Khi mẹ dọn nhà lên Bến Lức để đi làm lại, người ta thà đi đám giỗ còn hơn phụ mẹ và con, dù lúc này người ta đã quay về để mong được chăm sóc con.
Rồi khi con sốt cao, mẹ đã nói với người ta, nhưng lạnh lùng thay, người ta nói người ta ở xa quá không xuống được. Trong mẹ lúc này không còn mong mỏi gì nữa. Nhưng khi con nằm viện, mẹ thấy những đứa trẻ khác đều có ba nuôi, riêng con mẹ chỉ có mẹ và ngoại. Mẹ xót lắm. Rồi người ta đến thăm con, mẹ lại 1 lần nữa nhắm mắt bỏ qua mọi thứ. Nhưng mà, hôm nay, người ta làm gần chổ mẹ con mình trọ lắm.
Nhưng người ta không bước qua thăm con dù chỉ 5 phút thôi. Trong mẹ so đo tính toán lắm. Mẹ không biết liệu có phải mẹ đã sai lầm khi cho người ta quá nhiều cơ hội? Liệu mẹ đã quá ảo tưởng về 1 gia đình hạnh phúc cho con? Mẹ nên làm gì hả con? Mẹ có nên cho người ta thêm cơ hội để sửa đổi?
Hay mẹ nên dứt khoát 1 lần cho xong? Mẹ thương con nhiều lắm. Mẹ có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng mẹ không thể chịu đựng việc con bị tổn thương. Liệu cho người ta quá nhiều cơ hội có làm tổn thương con không? Hay không cho người ta cơ hội nữa sẽ cho con hạnh phúc hơn?
Cfsmedonthan