Em rất buồn và đau khổ. Phải chăng em quá yếu lòng? Quen nhau 2 tháng thì em có bầu. Vậy là cưới. Trước khi cưới Chồng em đã tát em trước mặt bố mẹ anh trai và chị dâu của anh.
- Em đã cố tình làm mẹ đơn thân đấy!
- Tôi ơi đừng tuyệt vọng
- Không biết bao giờ em mới vượt qua nỗi đau này
Trong khi em đang mang thai nhưng em vẫn chịu đựng để cả nhà anh chửi rủa em vì e nghĩ con em cần có bố. Có bầu em luôn bị thai yếu , em vẫn đi làm vậy mà mẹ anh vẫn bảo mày là đồ ăn bám chồng. Mẹ em vì thương em nên gửi tiền cho em. Mẹ chồng em biết liền bảo nếu mày biết nghĩ thì mày phải đưa tiền đó cho tao trong khi vợ chồng em ở riêng. 8 tháng sau em cũng sinh con gái và em sinh trước 1 tháng. Em về nhà mẹ em sinh.
Bố mẹ em lo cho mẹ con em tất cả. Rồi mở máy mẹ em ra trời ơi 1 loạt tin nhán của mẹ anh gửi với nội dung ” bà là đồ vô học không biết dạy con”… Em ngậm đắng nuốt cay thương xót cho bố mẹ đã tiều tuỵ vì em. Đến 6 tháng em bế con vào ở với anh. Trước mặt con anh lại tát em. Anh trai anh cũng xông vào đánh em và mẹ anh đứng chửi em. Em ôm con chạy trốn. Rồi vì yếu lòng em lại nhịn nhục ôm con về cho con có bố. Còn được 1 tuổi em lại đưa con về gửi bố mẹ em. Em vào buổi sáng thì buổi chiều anh đánh em đòi lấy 1 triệu mẹ em cho em để đưa cho anh trai anh. Bao nhiêu tiền của anh lấy hết đưa cho anh trai anh vì đánh bài thiếu tiền trả nợ. Đến 2 chỉ vàng mẹ trao em lúc em cưới anh cũng lấy đi đưa cho anh trai anh.
Cưới nhau 2 năm chưa có tháng nào em không phải đi vay mượn để lo cho con. Tiền thai sản anh cũng lấy gửi cho bố anh vay. Cho anh trai anh vay( không có ngày trả). Trong khi con cái thiếu thốn đủ đường anh vẫn bình tĩnh đưa tiền vào miệng cọp vì anh trai anh không chịu đi làm chỉ lo đánh bài bằng mồ hôi nước mắt của vợ chồng em. Em quyết định chuyển đi thật xa 1 mình làm nuôi con. Nhưng rồi anh lại nghỉ việc đi với em. Đến giờ em đã không còn thương anh. Không muốn gặp anh. Không muốn nói chuyện với anh. Nhưng em quá yếu lòng không đủ dũng khí để li thân hay li dị vì em thương con gái em quá. Nghĩ đến con em lại đau xé lòng
Em mong có được 1 lời khuyên thật tâm nhất để em đủ sáng suốt lựa chọn cho em và con gái em 1 con đường hạnh phúc hơn.
Mẹ em là giáo viên đã hơn 20 năm tuổi nghề. Lại bị mẹ anh bảo đồ vô học. Em không muốn người đời cười chê bố mẹ em. Em không muốn bố mẹ em phải chịu khổ vì em thêm nữa.
Cfsmedonthan